trước đám cưới, anh đã âm thầm nộp hồ sơ xin học tiếp MBA ở U
of T, nơi trước kia anh đã từng theo học đại học. Hồ sơ của anh
nhanh chóng được chấp nhận. Thế là, chỉ sáu tháng sau khi đám
cưới, anh lại xách vali lên đường, để quên đi hết mọi muộn phiền và
để trốn tránh cuộc hôn nhân không mong muốn của mình.
Vi chăm chú lắng nghe anh, cố gắng hình dung ra cô gái đã
từng chính thức là vợ của người mà cô yêu. Cái danh xưng ấy, một
lần nữa, lại như một mũi dao vô hình đâm vào tim cô, đau nhói. Cô
đã phải sống trong đau khổ, dằn vặt, cũng chính bởi vì người phụ
nữ đó. Cuộc đời luôn có những ngã rẽ bất ngờ. Hình như số phận
của mỗi một con người đều không thể đoán trước...
- Vi, em sẽ tha thứ cho anh chứ? - Giọng nói của anh dứt cô ra khỏi
những dòng suy nghĩ.
Tha thứ ư? Cô không biết, không định và không thể nói gì vào lúc
này.
Đột nhiên anh kéo cô áp sát vào người, một tay quàng qua vai cô,
bàn tay nắm chặt tay cô bóp nhẹ, đôi mắt anh nhìn cô tha thiết,
chờ đợi… Trái tim cô lỗi nhịp. Cô những muốn dụi đầu vào ngực
anh để tìm kiếm làn hơi ấm áp, dịu dàng quen thuộc, để thấy
mình bé nhỏ trong sự che chở của anh, để tận hưởng cảm giác bồng
bềnh trong hạnh phúc - cái cảm giác mà cô sẵn sàng đánh đổi
nhiều thứ để có được.
Nhưng khi phút giây ngây ngất đó qua đi, cô bỗng rùng mình,
thoát khỏi vòng tay anh, như vừa chợt tỉnh sau một cơn mơ.
- Tha thứ cho anh hay không thì bây giờ cũng có ý nghĩa gì nữa
đâu? Có thay đổi được gì nữa đâu? - Cô nhìn anh, nước mắt ngấn
mi. Vẫn là câu hỏi không có lời giải đáp đó.