- Anh không có số điện thoại của em - Anh khẽ trả lời.
Thực ra hôm trước khi sang đây, anh đã gọi cho Quân để xin số
điện thoại và địa chỉ của cô, nhưng không làm sao liên lạc được, thành
ra anh chỉ có địa chỉ mà Quân cho anh thời điểm trước khi cô tốt
nghiệp. Cũng may là cô không thay đổi chỗ ở.
Cô không biết phải nói gì thêm nữa, đành đứng im một lúc trong
không khí có phần gượng gạo. Anh tiến lên một bước tới gần cô
hơn, giọng nói dịu dàng:
- Chắc em chưa ăn tối đúng không?
- Em không thấy đói - Cô khẽ lắc đầu.
Gió thổi nhẹ trên những tán cây xào xạc, một lọn tóc của cô xòa ra
trên trán. Không kiềm chế được, anh bất chợt đưa tay lên chạm
nhẹ vào đó. Rồi hết sức khẽ khàng, anh vén những sợi tóc lòa xòa
của cô ra sau tai. Ngón tay anh cảm nhận được hơi ấm từ làn da
mềm mại trên má cô. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng,
anh bỗng rùng mình, thu tay về. Theo phản xạ, Vi cũng lùi lại một
bước, lúng túng hướng cái nhìn xuống đất, không dám ngẩng lên
nhìn anh. Rồi cô nghe thấy anh khẽ hắng giọng, âm điệu hơi khàn
đi:
- Em không nên bỏ bữa, ít nhất cũng phải ăn tạm cái gì đó.
Cô không trả lời, để mặc cho anh nắm tay kéo đi. Một lần, chỉ
một lần này nữa thôi, rồi anh sẽ về Việt Nam, cô và anh chắc
chắn sẽ không còn liên quan gì nữa, Vi tự nhủ khi bước theo anh như
một cái máy vào một quán ăn bất kỳ trên đường. Anh kéo ghế cho
cô, rồi ngồi xuống đối diện với cô.
- Mai anh về rồi - Anh nói.