- Tôi là mẹ của Nguyên. Xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng tôi muốn
gặp cô một chút, có phiền lắm không?
Vi đứng chết trân giữa hành lang, nhất thời không biết phải trả
lời người đang gọi điện thoại cho cô như thế nào. Giọng nói quá trẻ,
Vi không thể nghĩ đó lại là giọng của một người có tuổi. Làm sao mẹ
anh biết cô, biết số điện thoại của cô và còn muốn gặp cô để làm
gì? Đầu óc Vi dường như tê liệt mất một lúc trước khi có thể hoạt
động trở lại. “Gặp mặt”, như vậy là mẹ Nguyên đang ở đây, không
biết Nguyên có sang cùng mẹ anh không nhỉ? - một ý nghĩ lướt
nhanh trong óc cô. Hít một hơi thật sâu, Vi cố gắng lấy giọng bình
tĩnh và nhã nhặn nhất trả lời bà:
- Dạ, chào bác. Không phiền gì đâu ạ. Bây giờ bác đang ở đâu?
- Tôi đang ở Toronto. Nếu không phiền thì có thể gặp cô tối
nay được không?
- Vâng - Vi đáp - Cháu hết giờ làm việc lúc bảy giờ. Lúc nào thì
tiện cho bác ạ?
- Vậy hẹn cô bảy giờ mười lăm ở quán Stabuck đối diện văn
phòng của cô nhé.
- Vâng, cháu sẽ đến lúc bảy giờ mười lăm.
Vi trả lời, thấy hơi khó chịu vì cảm giác giống như bị phơi trần
ra trước con mắt của người đang nói chuyện với cô: thậm chí bà còn
biết cả văn phòng nơi cô làm việc nữa. Thế này thì đương nhiên
chuyện của cô và Nguyên làm sao qua được con mắt tinh tường của
bà? Thậm chí cô còn ngờ rằng, ngay cả lịch làm việc hàng ngày của
cô có khi cũng đã nằm trong tay bà không biết chừng. Đúng là đáng
sợ thật, Vi nghĩ thầm.