ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 283

Bà nhìn cô thăm dò, ánh mắt hướng lên khuôn mặt đầy bối

rối của Vi. Cô ấp úng không biết phải đáp lại câu nói của bà như
thế nào? Tuy không phải là một câu hỏi, nhưng rõ ràng cô không thể
trốn tránh việc bày tỏ chính kiến của mình đối với vấn đề này.
Vi biết mình hoàn toàn có thể nói rằng chuyện của cô với anh đã
chấm dứt rồi, việc anh ly hôn hay không cũng chẳng dính dáng gì
đến cô nữa. Nhưng rõ ràng cô không thể phủ nhận cô đang rất hy
vọng vào “lời hứa sáu tháng” của anh. Nếu bây giờ phủ nhận sạch
trơn có nghĩa là cô đang tự chặn đường rút lui của mình. Lưỡng lự một
hồi, cô quyết định sẽ nói với bà sự thực.

- Thật ra, trong lần nói chuyện trước, anh ấy có nói với cháu

rằng việc ly dị đối với anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, đó chỉ là
vấn đề thời gian… Anh ấy cũng nói hãy cho anh ấy thêm sáu
tháng nữa để giải quyết chuyện gia đình… Nhưng cháu đã không hứa
gì với anh ấy cả… Hiện tại, giữa cháu và anh ấy không có gì ràng
buộc, ngay cả một lời hứa cũng không có… Sau hôm đó, thỉnh thoảng
anh ấy có gọi điện, nhưng cháu không nghe máy, vì vậy cháu cũng
không biết tình hình hiện giờ của anh ấy như thế nào.

Vi nói một hơi. Đúng như những gì cô đã nghĩ, thế nào mẹ anh

cũng đề cập đến vấn đề ly hôn. Cô thấy mừng vì mình ít nhất
cũng đã suy nghĩ và chuẩn bị cho tình huống này.

- Cháu… có thực sự yêu Nguyên không? - Bà ngập ngừng hỏi sau

một lúc lâu im lặng, dường như việc thốt ra được câu hỏi này cũng
hết sức khó khăn đối với bà.

Vi giật mình, bối rối. Cô không nghĩ là bà sẽ hỏi cô câu hỏi tế

nhị đó. Cô có thể cảm thấy màu đỏ gấc chín đang từ từ lan nhanh
trên khuôn mặt. Nhưng không biết lấy ở đâu ra can đảm, cô ngẩng
lên, nhìn thẳng vào mắt bà, giọng hơi run run,song câu trả lời lại
rất thành thật:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.