ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 97

Chương 12: Họa vô đơn chí

Những ngày đông lạnh giá đã sắp trôi qua. Tuyết bắt đầu tan

khắp mọi nơi. Trên tất cả các đường phố đều lép nhép một thứ

tuyết nhão màu cháo lòng lẫn với rác bẩn và nước đọng khiến cho
Vi liên tưởng đến những con đường quê lầy lội bùn ở Việt Nam
trong mùa mưa gió. Phải sống ở Toronto những ngày như thế này
Vi mới biết rằng thực sự có một thứ gọi là “tuyết bùn lầy” như
trong một bài hát mà cô ưa thích: “Dù có gió, có gió lạnh đầy, có
tuyết bùn lầy, có lá vàng gầy. Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu
em...”.

Có lẽ trong cuộc đời mình chưa bao giờ Vi cảm thấy sợ mùa xuân

như lúc này. Không phải vì cô nuối tiếc những kỷ niệm mùa đông
đẹp đẽ, không phải vì cô sợ tuyết tan lúc giao mùa, cũng chẳng phải
cô lo lắng cho một học kỳ mới ngập đầu với bài vở, mà chỉ đơn giản
vì sau mùa xuân ngắn ngủi sẽ là một mùa hè không mong đợi.
Nguyên tốt nghiệp vào tháng sáu này và sẽ trở về Việt Nam, cô sẽ
phải xa anh ít nhất là trong hai năm tới. Cô cứ khắc khoải đếm
từng ngày một. Mỗi ngày trôi qua là một ngày cô thầm nuối tiếc
thời gian ít ỏi còn lại được ở bên anh. Cô không thể tưởng tượng nổi
nếu không có anh cô sẽ sống như thế nào. Đôi lúc cô thấy mình
cũng thật là kỳ lạ. Trước đây, khi anh chưa xen vào cuộc đời cô, cuộc
sống của cô lúc nào cũng nhuộm một màu hồng hy vọng. Những
điều tốt đẹp và mới mẻ luôn chờ đợi cô ở phía trước. Tương lai đối
với cô đầy ắp những điều thú vị. Cô tận hưởng cuộc sống bằng
sự bận rộn với những dự định và ước mơ. Cô mơ đến ngày được mặc
áo choàng đen, đầu đội mũ cử nhân lên nhận bằng trong lễ tốt
nghiệp. Cô mơ đến ngày bố và em trai ra đón cô ở sân bay khi cô
về nước. Cô mơ đến ngày thay bố cô tiếp quản công ty của gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.