thấy lòng mình thản nhiên như không và chàng vui vẻ nhận ra rằng chưa
yêu Hà quá nặng như chàng tưởng.
Lên tới đê,Trúc đạp ráng mấy cái mạnh rồi để mặc gió đưa đi,tuy đường
vắng không có ai,Trúc cũng bấm chuông luôn tay.
Trúc đi khỏi,Hà vẫn cặm cụi xếp đi xếp lại các tấm vải.Cận hỏi:
-Cô đi chợ nào hôm nay?
-Em định đi chợ huyện.
-Làm gì có phiên chợ huyện hôm nay.
Hà ngửng lên mỉm cười:
-Thế à?Thế thì em ở nhà vậy.
Hà yên lặng nhìn qua lũy tre xơ xác trước gió.Một nỗi buồn đột nhiên ở đâu
đến tràn ngập cả tâm hồn,trong đời nàng hình như vừa có một sự thay đổi
to tát và lần đầu Hà đã thấy sự sống của nàng không có nghĩa lý gì,không
có hy vọng gì nữa.
Bỗng nàng lấy bàn tay che miệng ho rũ rượi và nước mắt ràn rụa chảy
ra.Nàng lấy vạt áo lau mắt rồi mỉm cười nhìn Cận nói:
-Dại quá. Đứng mãi ở ngoài gió.
Cận cúi mặt yên lặng suy nghĩ.Hà gánh hàng vào trong nhà rồi vội vàng lẩn
ra phía vườn sau.Nàng đứng dựa vào vách,kéo vạt áo lên che miệng rồi
không cần giữ gìn nữa,nàng ứa nước mắt khóc thổn thức.
Nàng muốn khóc,khóc được mãi để cho nhẹ người.Hà vẫn biết từ lâu rằng
thế nào cũng có ngày Trúc bỏ đi,việc Trúc đi đối với nàng là một việc tất
nhiên nên không lúc nào nàng có ý tìm cách giữ Trúc ở lại.Nàng chỉ lấy
làm lạ rằng sao mình lại buồn khổ đến như thế được.Lúc này nàng cố giữ
thản nhiên,và nàng khó chịu rằng Trúc cũng có vẻ thản nhiên.Thật tình Hà
mong Trúc cũng đau khổ như mình,nàng nhìn về phía đê lẩm bẩm tức tối
như muốn nói với Trúc:
-Em muốn anh cũng khổ như em.
Bỗng nàng lắng tai,tiếng chuông xe đạp của Trúc gió đưa vẳng lọt vào tai
nàng.Tiếng chuông xe kêu liên hồi như những tiéng gọi,Hà biũ môi
dưới,cau mày nói giọng mỉa mai: