ĐÔI BẠN - Trang 9

vẫn biết có những người đi nhặt lá khô đem về bán lấy tiền:họ chờ đợi rồi
hôm nào lá đã chín,lại có gió to,họ đem rổ, đem thúng,lũ bảy lũ ba chia
nhau các phố tới tấp quét lượm.Ban ngày tôi đã nhiều lần ngắm cảnh
tượng đó.Nhưng tôi không ngờ đâu, đêm khuya lạnh,họ ngồi ở ngoài gió để
chờ nhặt từng cái lá một.Tôi cũng đứng yên lặng ở cửa sổ đợi cơn gió đến.

Lại có tiếng lúc nãy nói:
-Ngồi sau gốc cây nầy khuất gió đỡ lạnh.
Một tiếng khác trả lời:
-Lạnh chả làm gió,làm gì có gió lúc nầy.
-Khi nào có gió thì lạnh ghê.
-Chuyện!Không có gió thì lá đã không rụng...
Yên lặng một lúc lâu, rồi có tiếng tức bực.
-Mãi không có gió.
Ở phía sau một gốc bàng, một cái bóng chạy.Tôi nhìn kỹ mới biết đó là một
đứa bé,vào trạc mười tuổi, đầu nó chích một cái khăn đỏ phủ kín hai bên
má: áo nó rách để hở cả hai vai.Một ít lá rụng ở cuối phố. Đứa bé chạy vội
lại.Một con bé, ở sau gốc bàng khác cũng chạy, rồi hai chị em - tôi đoán là
hai chị em - chạy lăng quăng đuổi những lá bàng mà gió thổi lăn trên
đường.

Một cơn gió mạnh nổi lên.Lá rụng ồn ào, một lát đã đầy đường:
-Mau lên chị ơi...Nhặt cả hai tay chị ạ.
-Tao bảo mầy đem chổi đi, mầy lại bỏ quên,thằng nỡm. Tao đã biết trước là
đêm nay có gió to. Mầy chẳng nghe tao bao giờ, thằng nỡm.

Tôi mĩm cười vì sao chị lại không mang chổi đi.Tôi mĩm cười vì thấy con bé
mắng một cách thông thạo lắm : lúc mắng nó lại tỏ ra vẻ người lớn đã biết
mắng em,dạy em rồi.

Đứa bé không để ý đến tới chị nó,vừa nhặt vừa reo:
-Gió lên...lại Trời gió lên nữa.
Chúng vẫn nhặt không ngừng tay,lá vẫn rụng không ngớt;nhiều khi vì màu
áo lẫn với màu đường,tôi không nom rõ người,chỉ thấy cái bóng đen lăng
quăng.Chúng chạy vụt ra xa rồi,lại quay vòng trở lại,có khi đương chạy về
một phía bỗng nhiên đứng dừng:một đám lá rơi lỏa toả trên người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.