ĐÔI BẠN - Trang 95

Nhất Linh

ĐÔI BẠN

Chương 12

Phần II


"Anh Dũng,
"Tôi hiện ốm nặng không biết là bệnh gì. Có lẽ là sốt rét rừng (cố nhiên vì
tôi sốt nhiều lắm, và chắc bị từ hồi lên mạn ngược) mà có lẽ là lao vì tôi ho
cũng kha khá, có lẽ cả hai thứ mà có lẽ ba bốn thứ bệnh cũng chưa biết
chừng. Tôi sợ làm phiền lòng anh. Anh lên ngay thăm tôi được không? Ôi
chắc lần này thì khó lòng thoát được. Thôi thế cũng xong. Tôi không sợ
chết đâu, tôi cũng không buồn gì cả. Hình như lúc này tôi thấy đất mát lắm,
già nhắm mắt nằm xuống, bốn bề đất mát mẻ, rồi chẳng biết gì nữa, cũng
hay hay. Anh lên tới đây có lẽ tôi cũng không còn sống nữa, mà còn sống
làm quái quỷ gì, vì nói không ra tiếng, nhưng thấy lúc này cần viết thư bảo
anh lên. Chẳng biết để làm gì nhưng không thể đừng được. Dẫu sao tôi vẫn
vui. Anh lên có lẽ tôi vui hơn nữa. Mà có lẽ vì thế mà tôi mong anh lên..."
Rồi đến mấy dòng chữ nguệch ngoạc chỉ chỗ ở và đường vào, dưới cùng ký
tên "Tạo" thêm những chữ:"Cái máy ảnh của anh tôi còn giữ bên cạnh. Sắp
phải trả lại anh, hơi tiếc đấy."
Lời thư pha giọng bông đùa khiến Dũng tưởng nghe lại lời nói chuyện của
Tạo hơn một năm trước. Chàng không được giao thiệp với Tạo lâu, chỉ có
trong vòng một tháng khi Thái mở hàng cao lâu ở trên tỉnh. Chàng cũng
không biết đích là Tạo ở đâu đến, chỉ biết rằng Tạo cần gặp Thái vì một
việc rất quan trọng. Hết một tháng, xong việc, Tạo lại đi nơi khác. Nhưng
mới gặp Tạo, Dũng đã đem lòng mến ngay. Có lẽ vì Tạo có một vẻ mặt mà
chàng ưa, vẻ mặt một người rất cương quyết nhưng hai con mắt thì êm dịu,
lúc nào cũng tươi cười hình như đương vui về một điều không ai biết cả,
mà chính Tạo cũng không biết. Dũng không hiểu Tạo gặp thái để bàn việc
gì nhưng tình cảm riêng của Tạo thì chàng hỏi tường tận lắm và chàng thấy
Tạo cũng muốn ngỏ cho chàng biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.