ĐÔI BẠN - Trang 98

-Vâng, chính tôi là Dũng
-Hai ông đến chậm quá. Ông ấy mất từ đêm qua.
Dũng nói:
-Chúng tôi cũng không có hy vọng đến kịp vì thư gửi phải ba hôm mới tới
nơi. Lúc mất, ông ấy có đau đớn lắm không?
-Không, ông ấy chết một cách êm ái. Tôi lấy làm lạ nhất là đến lúc chết,
ông ấy cũng vẫn vui vẻ như thường... có lẽ... hình như ông ấy mong mỏi cái
chết.
Trúc nói:
-Chắc vì ốm lâu quá nên thế.
Dũng hỏi tiếp theo:
-Xem ý ông ấy có mong mỏi chúng tôi đến không?
-Không thấy ông ấy tỏ ý, có vẻ ông ấy biết chắc là các ông đến không kịp.
Dũng muốn lần khân hỏi chuyện để đứng lâu ở ngoài vì chàng sợ phải nhìn
mặt Tạo:
-Mời hai ông vào. Tôi đã bảo khâm liệm sắp xong thì hai ông đến.
Trong buồng tối mờ mờ nên đứng một lúc lâu Dũng mới nhận rõ nét mặt
của Tạo. Tạo gầy đi nhiều lắm, hai bên má lõm sâu vào và mấy vết râu mọc
đen ở mép, ở cằm làm cho vẻ mặt Tạo thành ra dữ tợn và đau khổ. Dũng
nghĩ đến hai con mắt nay đã nhắm hẳn, hai con mắt trước kia lúc nào cũng
tự nhiên tươi cười, hình như được mở ra nhìn đời, mở ra thâu lấy ánh sáng
mặt trời là đủ vui rồi.
Trúc lại gần đặt tay chàng lên tay Tạo và khẻ nói, giọng làm ra thản nhiên:
-Tay lạnh hơn đá. Hơi lạnh thấm qua cả làn vải.
Chàng vuốt tóc Tạo, kéo hai tay áo cho đều rồi thì thầm nói chuyện hỏi han
mấy người nhà quê giữ việc khâm liệm.
Trong khi Trúc đi lại săn sóc để khỏi nghĩ ngợi thì Dũng vẫn đứng yên, hai
tay buông thõng xuống, bàn tay nắm chặt lại, đương cố nghĩ xem vì cớ sao
cảnh đời Tạo đối với chàng lại buồn hơn cái chết của Tạo, cái chết đường
chết chợ, khốn nạn như cái chết của một kẻ ăn mày... Dũng nhớ đến cái câu
ông chủ đồn điền nói lúc nãy:
-Đến lúc chết, ông ấy vẫn vui vẻ như thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.