ĐỢI BỌN MỌI - Trang 199

Tôi nghĩ, “Vào một ngày nào đó, người ta sẽ đến đào bới quanh đây,

trong khu hoang phế này, và cảm thấy hứng thú với những di vật từ sa mạc
hơn bất kỳ thứ gì khác mình để lại. Và đúng là như vậy.” (Vì thế tôi dành
một buổi tối để quét dầu lanh lên từng tấm gỗ bạch dương và bọc chúng
trong một lớp vải dầu. Tôi tự hứa với mình, rằng khi gió ngừng thổi, tôi sẽ
đi ra ngoài và chôn chúng ở nơi tôi tìm thấy.)

Tôi nghĩ, “Có thứ gì đó đang nhìn chòng chọc vào mặt mình, mà mình

vẫn không thấy nó”.

Gió vừa lặng đi, và giờ thì từng bông hoa tuyết bắt đầu rơi xuống, đợt

đầu tiên trong năm, tuyết phủ trắng lốm đốm các mái ngói. Cả buổi sáng,
tôi đứng ở cửa sổ nhìn tuyết rơi. Khi băng qua sân trại lính, tuyết đã phủ
dày hàng inch, và bước chân tôi dẫm lên đám tuyết xốp nhẹ lạ thường, phát
ra âm thanh xào xạo.

Ở giữa quảng trường, một đám trẻ con đang chơi trò đắp người tuyết. Cố

không làm chúng giật mình, tôi mang một niềm vui không thể cắt nghĩa
nổi, lội qua tuyết đến chỗ chúng.

Chúng không hề hoảng sợ, vì đang quá tập trung nên chẳng thèm liếc

nhìn tôi. Bọn trẻ đã làm xong cái thân lớn tròn trịa, giờ chúng vê tuyết
thành một quả bóng tuyết tròn xoe để làm cái đầu.

“Đứa nào đi tìm đồ để làm cái miệng, mũi và đôi mắt coi”, đứa trẻ cầm

đầu lên tiếng.

Tôi nghĩ người tuyết cũng cần có tay nữa, nhưng tôi không muốn xen

vào.

Chúng đặt cái đầu trên đôi vai và đem mấy hòn sỏi lắp vào làm đôi mắt,

đôi tai, mũi và miệng. Một đứa lấy mũ của mình đội cho nó.

Một người tuyết không đến nỗi tệ.

Đây không phải là cảnh tượng tôi mơ thấy. Như bao nhiêu ngày khác, tôi

cứ ngơ ngẩn đứng đó, tựa hồ một người đã lạc lối từ rất lâu, nhưng vẫn cố
dấn bước trên một con đường dài, dù có thể nó chẳng dẫn về đâu cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.