ĐỜI CALL BOY - Trang 115

Chương 12

" Vậy là em mất anh thật rồi, đây là lá thư thứ 30 em víêt, từ

ngày mình xa nhau. Ngày nào em cũng nhớ về anh, nhớ rất nhiều,
thời gian bên em dường như đứng yên lại… đợi chờ anh cùng em. Tất
cả những việc em làm trong 30 ngày wa hình như đều là vô nghĩa…
khi không có anh bên em. 0.9.0.3.1.0.3.9.6…, 9 số, 9 số Điện Thoại
của anh… còn 1 số nữa thôi, là em có thể nghe giọng anh, nhưng em
không dám làm điều đó, vì em không biết… mình sẽ nói gì khi gặp
anh… Em không dám mong anh tha thứ cho em… em không đáng để
tha thứ, em không đáng để anh yêu… và giờ đây, em chỉ biết ngồi
đây, hi vọng rằng anh sẽ tha thứ cho em… ngốc đến không ngờ
được. Em yêu anh… như em vẫn từng yêu…"

… Tách, lách tách,… tiếng lửa cháy nho nhỏ… 25, 26, 27, 28, 29,

30… tôi nhẹ nhàng đặt lá thư thứ 30 vào đống lửa… 30 lá thư tôi
viết, chứa bao nhiêu tình yêu, suy nghĩ của tôi về tình yêu của tôi và
anh… và giờ đây, 30 lá thư đó làm tôi ấm lên đôi chút… trong đống
lửa. Tôi không dám đưa những lá thư đó cho anh, tôi không dám gặp
anh, tôi sợ ánh mắt anh nhìn tôi, tôi sợ cái câu… "thứ dơ bẩn, bán
thân xác vì đồng tiền." của anh… tôi sợ… anh không còn yêu tôi…
Tuyên ơi… Thêm một đêm nữa tôi không ngủ… đã nhiều đêm như
thế… Tôi không dám về nhà, vì về nhà, tôi lại nhớ anh… nhớ góc
đó anh và tôi đã nằm ôm nhau, nhớ nơi đó anh đứng đánh răng và
cằn nhằn tôi kêu anh dậy sớm, nhớ mọi thứ liên wan tới anh…
Nhiều lần, tôi đã định sẽ mướn căn nhà khác… Nhưng rồi lại
thôi… vì tôi sợ…lại sợ… sợ anh sẽ tới tìm tôi… và không thấy tôi… tôi
vẫn chờ đợi anh, chờ trong vô vọng, như ngừơi ta thường nói thế…

Những đêm tôi không dám ngủ vì nhớ anh, tôi lại lấy xe, cứ thế,

đi vòng vòng thành phố… wa những con đường, nhưng góc phố,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.