ĐỜI CALL BOY - Trang 142

Chương 15

… "Cuộc sống mấy ai nào biết trước định mệnh. Và có mấy ai

tự đổi thay đời mình. Từng đêm ngồi hàn gắn vết thương của trái
tim… buồn tênh…."

Tiếng nhạc rã rích vang lên từ wán càfê, làm vết thương trong

lòng tôi lại đau nhói lên. Nếu biết trước định mệnh, thì có còn gọi là
"Đời" nữa hay không, nhưng nếu cái đó không gọi là đời, thì tôi cũng
muốn sống cái kiếp… "không là đời" đó. Nếu được chọn lại…
Ngày hôm ấy, tôi đã không lên Sài Gòn. Ngày hôm ấy, tôi đã không
đi chuyến xe ôm đó. Ngày hôm ấy, tôi đã không ra Hồ Con Rùa
ngồi. Ngày hôm ấy, tôi đã không theo Lão Tư về nhà. Ngày hôm
ấy, tôi đã không là Callboy… Biết bao nhiêu cái ngày hôm ấy để
làm lại, nhưng biết đâu là cái nên thay đổi… và nếu có thay đổi, thì
có chắc là sẽ không như vậy không… Nhưng dù có chuyện gì đi
chăng nữa, thì ngày hôm ấy… tôi vẫn muốn Tuyên đụng vào xe
tôi…tôi vẫn muốn được anh yêu và được yêu anh….

Nhắc tới anh, lòng tôi lại đau cơn đau dữ dội… Nhưng trong nỗi

đau đó, vẫn có hương vị ngọt ngào của những cái gọi lại là kỉ niệm… Kỉ
niệm đẹp không phải vì bản thân nó đẹp, mà vì không bao giờ chúng
ta có thể có lại nó, nó sẽ mãi mãi trong lòng chúng ta… Cảm ơn anh,
đã cho em những phút giây… không thể nào quên. Cảm ơn anh cho
em cảm giác yêu thương và được yêu thương 1 cách trọn vẹn, cái cảm
giác mà chưa bao giờ em dám nghĩ tới, dù chỉ là trong giấc mơ. Vậy
mà anh đã đến, biến giấc mơ đó thành sự thật… Cảm ơn anh, mối
tình đầu của em… Vậy mà, em tệ quá… em không xứng đáng với tình
yêu của anh dành cho em, em là một thằng callboy, thấp hèn, cặn
bã của xã hội… rồi mang trong mình thêm căn bệnh thế kỉ, rồi giờ
đây, ngồi đây, lo sợ rằng, liệu không biết mình có lây cho anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.