ĐỜI CALL BOY - Trang 72

Tôi gọi điện cho mẹ, kể về những gì đã xảy ra với Tâm, đầu dây

bên kia là tiếng mẹ thở gấp, rồi nghèn nghẹn, chỉ biết căn dặn tôi
đi đứng cho cẩn thận. Ngập ngừng mãi, mẹ mới dám hỏi, “Khi nào
con về hả Quân?”. Lúc đó, tôi nghe loáng thoáng tiếng anh hai: “Nó
bây giờ mê kiếm tiền, mê Sài Gòn rồi, có còn thèm về nhà về
quê nữa đâu mà má hỏi cho mắc công.”

Tôi im lặng, xin lỗi mẹ rồi cúp máy, đêm ấy, tôi gần như thức

trắng đêm để nhớ mẹ và nhớ quê… lòng buồn vô hạn.

Tôi quyết định sẽ nghỉ một tuần để về thăm mẹ, thăm nhà.

Sáng hôm sau, tôi ghé qua chỗ lão Tư báo tin, thấy vài đứa callboy
ngồi dưới nhà, tụi nó bảo lão Tư đang trên phòng. Tính gõ cửa phòng
để vào nói chuyện, chưa gì tôi đã nghe trong đó vọng ra tiếng lão Tư
đầy bực bội.

- Đ.m mày Sơn, mày ăn cái gì mà ngu dữ vậy. Tao bảo là làm cho

nó té xe, xây sát chút thôi để dằn mặt, mày làm cái gì mà bây giờ nó
nằm một chỗ cả chục ngày nay, đ. biết có tỉnh lại không. Kỳ này đi
ăn cứt cả lũ.

- Em đâu có biết, em nhờ hai thằng cô hồn kia nó lo vụ này

giùm, đã dặn là làm vừa vừa thôi, cho nó sợ mà phải trả tiền cho
mình, đâu có ngờ hai ông nội đó làm dữ vậy.

- Rồi hai thằng âm binh đó đâu rồi?

- Tụi nó trốn rồi, người ta cũng nghĩ đây là tai nạn thôi, không ai

điều tra hay gì đâu, anh Tư yên tâm.

- Đ.m, có chuyện gì, tao thiến mày trước.

Tôi nghe máu trong mình sôi lên từng lúc nhưng cũng vội kiềm

cơn nóng giận, bước thật nhẹ xuống nhà dưới, rồi chạy xe về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.