ĐỜI CALL BOY - Trang 75

Tôi thật sự hơi bất ngờ với cách nói chuyện thẳng thắn tới mức

hơi vô duyên như thằng nhóc đó, nhưng vẫn cầm chai nước uống…
vì thật sự tôi đang khát lắm…

- Cám ơn em nhiều.

- Dạ không có chi… em đi nha…

Rồi thằng nhóc nhảy lại chỗ đám bạn của nó, tiếp tục nói

chuyện hăng say… Sao mà hồn nhiên thế, tuổi thơ tôi đâu có được
vui vẽ và hồn nhiên như vậy, lúc nào cũng lo lắng về cơm áo gạo
tiền, trời có mưa bão không, tháng này làm có đủ tiền cho tụi nhõ
đóng tiền học, cho má đi chợ hay không… Hình như là tôi chưa hề
có tuổi thơ vui vẽ như vậy… Tôi đang ganh tỵ sao? Ừ, có lẽ là vậy,
người ta ganh tỵ vì người ta không có được thứ mà người khác có. Tôi
cũng ganh tỵ với mấy đứa trong vũ trường nên đi học nhảy đấy thôi.
Cuộc đời con người ta, ai mà không một lần ganh tỵ với người khác.

Mọi chuyện lại tiếp tục diễn ra bình thường như cái cách nó vẫn

diễn ra… Tôi lại đi làm như trước đây, nhờ vào những bài học nhảy,
những cái lắc hông mà tôi được dạy, tôi kiếm được thêm nhiều
người khách nữa, và là tiêu điểm cho những cái nhìn "ganh tỵ" của
những đứa callboy khác… Mà chính xác hơn, tới thời điểm này, tôi lại
mang một cái tên khác, không còn là Callboy như trước đây nữa, mà
phải gọi là "Trai Nhảy" mới đúng. Tôi vẫn 1 tuần 3 ngày đi học nhảy
từ 7h rưỡi tới 9h tối giờ đó không ảnh hưởng tới việc đi làm của tôi,
vẫn thấy thằng nhóc hôm bữa hay nói cười với đám bạn của mình…
và ứơc gì tôi được như nó…

Từ ngày vào Sài Gòn sống tới bây giờ, tôi không có 1 ai để có thể

gọi là bạn cả. Lúc còn nhỏ, ở quê, tôi cũng có vài người bạn học,
nhưng mà cũng không thân thiết lắm, thời gian đâu mà thân, khi
mà đi học xong là tôi lập tức chạy về nhà để lo công chuyện phụ mẹ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.