ĐỢI CHỜ - Trang 106

tay của Katia.

- Này Serguei, mục đích phấn đấu ngày hôm nay của đồng chí là gì? -
Katia hỏi với vẻ nghiêm nghị giả vờ sửa lại cổ áo cho Serguei thêm một lần
nữa.
- Phục vụ nhân dân hết sức mình.
- Và?
- Và không để Vitali Karpov ăn cắp đồ ăn trưa của con!
Luôn luôn cười, hai đứa anh em sinh đôi đi băng qua công viên để đến
trường, và Katia vẫy tay chào cho đến lúc chúng đi khuất.
Trong tàu điện ngầm, Katia để ý đến sự thể người ta đọc báo, một điều
rất hiếm thấy một năm trước đây. Nếu là một năm trước , có lẽ Katia cũng
đọc một tờ báo, hay một quyển sách, hay một bản thảo về côn việc của
nàng. Nhưng hôm nay, mặc dù hết sức cố gắng để quên đi giấc mộng kỳ
cục của mình , nàng vẫn sống lại quá nhiều giai đoạn khác nhau trong cùng
một lúc. Nàng làm món cá xúp cho bố nàng để được bố thứ lỗi; nàng bị bà
già Tatiana Sergueiévna quở trách vì nàng thiếu chăm chỉ trong lúc học đàn
piano; nàng chạy ngoài đường, không thể nào thức dậy được. Hay nói cho
đúng hơn, con đường đuổi theo nàng.
Khi đến cơ quan làm việc, nàng ngạc nhiên nhìn thấy có những người
thợ cầm búa cầm cưa ở trong tiền phòng. Trong một khoảnh khắc, nàng có
ấn tượng khủng khiếp rằng các người thợ ấy đến dựng một cái đoạn đầu đài
để xử tử nàng.
- Các người thợ ấy đến để sửa chữa mấy chỗ hư hỏng, - ông già Morozov
giải thích với giọng ồ ồ. - Tiền đã được cấp cách đây sáu năm rồi. Bây giờ
người ta mới ký giấy cho thực hiện. - Ông lão Morozov luôn luôn tìm dịp
để trao đổi với Katia vài lời.
Nàng đi lên cầu thang một cách vội vã , không hiểu sao nàng lại vội vã
đến như vậy. Về sau khi nhớ đên điều này, nàng tự hỏi phải chăng máy điện
thoại của nàng ở trên đó đã thúc giục nàng bước nhanh, vì chuông đang reo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.