ĐỢI CHỜ - Trang 143

- Cái người chúng ta thấy nơi cầu thang là ai vậy?
- Anh ta làm việc với tôi. Anh ta là cố vấn văn học của tôi . Tôi đã yêu cầu
anh ta canh chừng trong lúc chúng ta nói chuyện.
- Tôi đã thấy anh ta tối hôm qua ở bệnh viện.
- Bệnh viện nào?
- Tối hôm qua, sau khi từ giã ông, tôi đã phải đến bệnh viện.
- Bà bệnh ư? Vì sao đến bệnh viện?
- Không có gì quan trọng lắm. Nhưng còn anh ta thì đã đến đó vì hình như
bị gãy một cánh tay.
- Điều đó không thể có được- Barley nói dối một cách trơ tráo- Anh ta ở
với tôi suốt đêm sau khi bà ra về. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau về các
tác phẩm của các tác giả người Nga.
Ông thấy sự ngờ vực từ từ biến mất trên nét nhìn của nàng.
- Tôi hơi mệt. Ông đừng tra hỏi tôi nhiều nữa.
- Đây, tôi đề nghị với bà như thế này, bà cho tôi biết như thế có được
không. Chúng ta nói chuyện ở đây, sau đó tôi mời bà đi ăn tối với tôi. Nếu
có ai nghê lén cuộc điện đàm của chúng tôi tối hôm qua, họ sẽ không lấy
làm ngạc nhiên. Xưởng vẽ này là của một hoạ sĩ, một người bạn mê nhạc
jazz như tôi. Tôi đã không nói tên của anh ta với bà, vì tôi không nhớ ra; có
thể là tôi đã không bao giờ biết tên anh ta. Tôi nói là chúng ta đến đây để
uống rượu với anh ấy, trong khi ngắm các bức tranh của anh ấy. Nhưng vì
anh ấy đi vắng, nên chúng ta quyết định đi ăn tối với nhau, để nói chuyện
về văn chương và hoà bình trên thế giới.
Mặc dù tôi có nhiều tai tiếng, tôi không đề nghị với bà những điều gì ám
muội, bởi vì nhan sắc của bà đã làm cho tôi quá cảm kích. Bà nghĩ thế nào
về sự dàn cảnh ấy.
- Thích hợp.
Barley ngồi chồm hổm, lấy nửa chai uýt-ky và mở nắp.
- Bà uống thử một chút thứ này chứ?
- Không.
- Tôi cũng không, theo nguyên tắc.
Barley hy vọng nàng ngồi xuống bên ông, nhưng nàng vẫn đứng, trong lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.