ĐỢI CHỜ - Trang 146

hỏi ông ta và ông ta cũng không nói gì với tôi cả.
- Ông ta thực hiện những cuộc trắc nghiệm?
- Tôi không biết. Ông ta đi khắp nước. Khi thì trở về từ các miền nắng
nóng, khi thì từ các miền giá rét.
- Ông ta có nói để làm gì không?
- Không.
Điều tệ hại hơn hết là ông tin nàng. Nàng hoàn toàn có thể thuyết phục ông
rằng phương bắc là phương nam, và rằng trẻ con sinh ra trong các bắp cải
ông cũng tin. Nàng nhìn ông, chờ câu hỏi tiếp theo.
- Ông ta có nghĩ đến các hậu quả sẽ xảy ra sau khi các bản thảo ấy được
xuất bản? Tôi muốn nói với các hậu quả cho ông ta. Ông ta có biết ông ta
chơi với lửa không?
- Theo ông ta, có lúc phải hành động mà không nghĩ ngay đến các hậu quả.
Nàng có vẻ đợi ông nói tiếp, nhưng ông cố ý không hỏi dồn dập quá.
Nàng lại nói:
- Nếu người ta nhắm một mục đích nhất định, người ta có thể tiến một
bước. Nếu người ta nhắm đồng thời tất cả các mục đích, người ta không
bao giờ tiến bước được.
- Ông ta có nghĩ đến những hậu quả sẽ xảy ra cho bà, nếu chuyện này bị bại
lộ?
- Ông ta đành phải cam chịu thôi.
- Còn bà?
- Lẽ tất nhiên tôi cũng cam chịu. Tôi cũng đã quyết định như ông ta. Nếu
không thì sao tôi lại ủng hộ ông ta?
- Bà có nói, có lẽ ông ta là một nhà vật lý học- Barley nhắc lại.
- Ông ta cũng có những bằng kỹ sư nữa. Nhưng trong lĩnh vực ông ta làm
việc, tôi nghĩ rằng người ta không quan tâm đến bằng cấp lắm.
- Ông ta học ở đâu?
- Ở trường trung học, người ta cho ông là một thần đồng. Mười bốn tuổi,
ông ta đã đoạt được những giải thưởng quốc gia về môn toán. Sau đó ông ta
đã đến Litmo, và đã tỏ ra là một nghiên cứu sinh vô cùng xuất sắc.
- Khi tôi còn đi học, tôi rất ghét cái loại học sinh ấy - Barley thú nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.