ĐỢI CHỜ - Trang 148

chúng tôi. Và khi các sinh viên ở Paris nổi lên tranh đấu, chúng tôi ao ước
được sát cánh với họ trên các chướng ngại vật.
Katia quay đầu về phía Barley và mỉm cười. Một vầng trăng lưỡi liềm cùng
các ngôi sao xuất hiện bên trên phía trái của Katia. Một bầy chim hải âu
đậu trên mái nhà trước mặt. Barley thầm nghĩ: “Anh sẽ không bao giờ bỏ
em mà đi”.
- Trong chung cư của chúng tôi, có một người đàn ông biến đi đâu mất
trong chín năm – Katia nói - Rồi một buổi sáng đẹp trời, ông ta xuất hiện
trở lại, nói quả quyết rằng ông ta không bao giờ đi đâu cả. Bố tôi đã mời
ông ta ăn tối.
- Lúc ấy mẹ của bà đâu?
- Mẹ tôi đã mất rồi.
- Bệnh gì?
- Ho lao. Mẹ tôi đã nhiễm bệnh ấy lúc mới sinh tôi. Ngày 20 tháng tám tại
câu lạc bộ các nhà bác học, có tổ chức chiếu một phim của Godard. Mỗi
giấy mời được đi hai người. Bố tôi không muốn dẫn tôi theo, vì ông sợ
phim ấy có ảnh hưởng không tốt đối với tôi về phương diện đạo đức.
Nhưng tôi đã năn nỉ mãi, viện lý do để tôi luyện thêm tiếng Pháp. Cuối
cùng, bố tôi đành phải nhượng bộ. Ông có biết câu lạc bộ các nhà bác học ở
Leningrad không?
- Lạy Chúa, không.
- Ông có xem phim À bout du souffle (Kiệt sức) không?
- Tôi là vai chính trong ấy đấy! – Barley nói đùa, làm cho Katia bật cười
trong lúc ông nhấp nhấp cái nắp đựng uýt-ky của mình.
- Thế thì ông có nhớ tình hình lúc đó căng thẳng đến mức nào không?
- Có chứ.
- Đó là bộ phim bạo hơn hết mà tôi đã xem. Câu lạc bộ các nhà bác học
nằm trên bờ sônng Neva, với vẻ vinh quang của thời quá khứ. Ở đó có
những bậc cấp bằng đá cẩm thạch và những chiếc ghế xô-pha bọc nhung,
không tiện ngồi khi phụ nữ mặc váy bó.
Ở đó cũng có một vườn hoa đẹp huy hoàng và một gian phòng giống như
trong thánh đường.Hồi giáo. Bố tôi rất yêu quý tôi, ông luôn luôn lo lắng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.