ĐỢI CHỜ - Trang 205

cũng không tiết lộ bí mật quốc gia với họ.
*
Phòng bida, hiệp hai, nhưng lần này không có bàn và ghế cứng như trong
màn đầu với Quinn. Chúng tôi ngồi một cách thoải mái trong những chiếc
ghế bành bọc nệm êm ái. Trời chuyển dông. Các cô phục vụ xinh đẹp của
Randy đã đóng các lớp cửa và thắp đèn. Brady mở cặp da của ông ta ra.
- Barley, tôi không nằm mơ chứ? Tôi đã có đọc ở đâu đó rằng ông đã thổi
kèn saxophone trong dàn nhạc của Ray Noble?
- Vâng, lúc đó tôi còn mặc quần áo soóc.
- Ray là người đáng mến, phải không?
- Phải.
- Ông đã có đánh cờ với ông ta?
- Có.
- Ai thắng?
- Tôi.
Rồi hai người nói chuyện về Luân Đôn và về Hampstead, nơi Barley ở. Sau
đó, họ chuyển qua nói về các dàn nhạc và các nhạc công.
Cuối cùng họ đàm luận về chính sách của nước Anh. Brady thành thật
muốn biết những gì Barley chê trách bà Thatcher.
Barley phải suy nghĩ một lát và không trả lời ngay. Có lẽ ông ta đã để ý đến
vẻ lo âu trong nét nhìn của Ned.
- Coi kìa, Barley, bà ta không có một đối thủ nào ngang sức với bà ta, thì
đâu có phải là lỗi của bà ta.
- Bà ta quả thật là một nhà độc tài! - Barley lẩm bẩm. - Đó là một nền độc
tài lập hiến. Một ngàn bắp chân là tốt, nhưng chỉ có hai bắp chân mà thôi
thì lại là một tai họa. Cầu xin Chúa giáng phúc cho các nghiệp đoàn và tống
khứ chủ nghĩa cá nhân đi!
Dù sao thì đó cũng là một cách nhập đề cởi mở và sau mười phút, chắc
Barley đã phải cảm thấy rất thoải mái... cho đến lúc Brady ung dung đề cập
“vấn đề mà trong đó ông đã có dính dáng vào...”, và đề nghị Barley kể lại
hết một lần nữa, nhưng “nhấn mạnh về cuộc nói chuyện đối mặt với Goethe
ở Leningrad”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.