ĐỢI CHỜ - Trang 207

- Ông đã trở về theo đường nào, ông còn nhớ không?
- Cũng theo đường như khi đi. Đi trôlâybuýt đến thành phố và sau đó tôi đi
bộ.
- Ông có đợi trôlâybuýt lâu không?
- Tôi nhớ là không lâu lắm.
- Độ mấy phút?
- Năm phút... có thể lâu hơn một chút.
Cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ nghe Barley nói ngập ngừng như thể ông
ta không nhớ được rõ.
- Có nhiều người xếp hàng đợi xe không?
- Không, không nhiều lắm. Tôi không đếm.
- Trôlây cứ mười phút là có một chuyến, và từ Somlny đến trung tâm thành
phố, xe chạy cũng chỉ mất mười phút. Còn thêm mười phút đi bộ nữa, theo
tốc độ đi bộ của ông, là đến khách sạn Europe. Các trinh sát viên của chúng
tôi đã dùng đồng hồ bấm giờ để đo thời gian của tất cả các lộ trình, và mười
phút là con số tối đa. Nhưng theo hai ông bà Henziger, ông đã về khách sạn
gặp họ lúc 15 giờ 55. Như vậy chúng tôi thấy có một lỗ hổng khá đẹp. Một
lỗ hổng trong thời gian. Ông có thể giúp tôi lấp cái lỗ hổng ấy không? Tôi
không muốn tin rằng ông đã đi nhậu nhẹt trong khoảng thời gian ấy. Ông
mang trong người những tài liệu quý giá, và tôi tin rằng đáng lẽ ông phải
vội vã trút cái gánh nặng ấy đi mới phải.
Bây giờ Barley giữ thế đề phòng, và chắc Brady phải thấy thái độ ấy, vì ông
ta mỉm cười rất thân mật để khuyến khích Barley thú nhận.
Ned ngồi chết điếng trên ghế của mình, mắt vẫn nhìn đăm đăm gương mặt
băn khoăn của Barley.
Chỉ có Clive và Sheriton hình như thể không để lộ ra ngoài một sự xúc
động nào.
- Barley, ông đã làm gì trong khoảng thời gian ấy? - Brady hỏi.
- Tôi đi chơi rong, - Barley đáp.
Tôi thấy rõ ràng ông ta nói dối một cách vụng về.
- Đi chơi rong với quyển sổ tay của Goethe trong túi? Quyển sổ tay mà ông
ta đã gởi gắm cho ông như con ngươi của mắt ông ta? Ông đã chọn một lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.