nhớ ra rằng mình có thể sẽ bị sát hại, chính điều đó đã giúp cô vượt qua
được hoàn cảnh ấy.
Đã vô số lần Cameron tái hiện lại trong đầu mình khoảnh khắc cô thấy
tên giết người qua lỗ cửa khi anh ta rời khỏi phòng 1308. Càng nghĩ, cô
càng bị thuyết phục là hắn không thể nào biết được cô đã theo dõi. Hắn còn
không nhìn về phía cửa lấy một lần và chẳng có hành động nào cho thấy
hắn nghi ngờ cô có ở đó cả.
Đây là điều mà cô không hề muốn bị chứng minh rằng mình sai. Nói
chung, nếu có bất kì sự dính dáng nào giữa cô và tên giết người kia thì cô
tin chắc rằng sự cảnh giác dù có thừa cũng sẽ rất tốt. Và cho đến lúc họ bắt
được hắn, cô sẽ cực kì vui sướng khi được FBI và CPD trông chừng.
Như mong đợi, phiên tòa sơ thẩm Cameron tới dự chiều hôm ấy diễn
ra rất suôn sẻ. Đó là lần đầu tiên cô trở lại tòa kể từ chiến thắng trong vụ án
tuần trước. Cảm giác khi được trở lại tòa thật thú vị, mặc dù không hẳn là
vì vụ này. Bị cáo là một cảnh sát thuộc văn phòng quận trưởng cảnh sát
quận Cock. Anh ta bị buộc tội “hành nghề tự do”, nhờ có sự dàn xếp, giúp
đỡ và hỗ trợ an ninh của FBI nên anh ta đã giao dịch được năm vụ ma túy.
Cameron hoàn toàn không thích thú gì khi phải khởi tố một viên cảnh
sát. Tuy nhiên, cô khăng khăng nhận vụ này, nếu có gì làm cô khó chịu hơn
một kẻ phạm tội thông thường thì đó là một kẻ mặc đồng phục. Bị cáo là
một sự ô nhục đối với nghề của bố cô, bởi thế, cô không có chút thương
cảm nào với anh ta cả. Vụ này tất nhiên sẽ không khiến cô nổi tiếng với văn
phòng cảnh sát quận Cock nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều đó. Nếu cô
thực hiện các vụ án chỉ để nổi tiếng thì cô chẳng hơn gì Silas.
“Luật sư có phản đối gì không?”
Cameron đứng dậy để trả lời thẩm phán: “Có, thưa quan tòa, chỉ một
vài câu hỏi thôi!” Cô tiến về phía bục nhân chứng, nơi đặc vụ Trask đang