ĐÔI ĐIỀU VỀ ANH - Trang 12

Khi họ đi vụt qua Cameron, cô nhìn lướt qua người đó – chỉ một

thoáng chốc thôi, nhưng đủ để nhận thấy đó là một người phụ nữ, cô ta có
mái tóc dài màu đỏ xõa ra, tương phản hoàn toàn với màu trắng của tấm ga
trải giường và của chiếc áo choàng tắm khách sạn cô ta đang mặc. Và
Cameron cũng kịp thấy rằng người phụ nữ đó không hề cử động.

Trong khi một nhân viên y tế đẩy chiếc giường thì người còn lại đi bên

cạnh, bơm oxi qua chiếc mặt nạ được gắn trên mặt người phụ nữ. Hai nhân
viên bảo vệ chạy nhanh đằng trước để đảm bảo lối đi thông thoáng.
Cameron và nhiều khách khác trong khách sạn đều nghe thấy hai nhân viên
bảo vệ nói với nhau về việc cảnh sát đang trên đường đến.

Vừa nghe nhắc đến cảnh sát, mọi người xung quanh liền có một chút

hỗn loạn. Các vị khách trong khách sạn lập tức yêu cầu được biết đang xảy
ra chuyện gì.

Người quản lí khách sạn nói át tiếng bàn tán xôn xao: “Tôi hoàn toàn

hiểu rằng tất cả các vị đều cảm thấy lo lắng, tôi thành thật xin lỗi vì sự
phiền toái này.” Bà ta nói với họ bằng một giọng nhã nhặn và điềm đạm
giống với giọng của người đàn ông ở quầy dịch vụ chăm sóc khách hàng
mà Cameron nói chuyện điện thoại lúc trước. Cameron tự hỏi liệu tất cả
bọn họ có nói với nhau kiểu ấy khi không có mặt khách không, hay họ sẽ
bỏ cái thói quen lịch thiệp và cái giọng điệu đó ngay khi bước vào phòng
ăn.

“Rất tiếc là vào lúc này đây, điều duy nhất tôi có thể thông báo cho

quý vị là tình hình rõ ràng rất nghiêm trọng và có thể mang tính chất tội
phạm.” Người quản lí nói tiếp: “Chúng tôi sẽ bàn giao vụ việc này lại cho
cảnh sát, chúng tôi yêu cầu tất cả mọi người ở nguyên trong phòng cho đến
lúc họ tới và đánh giá tình hình. Có lẽ, cảnh sát sẽ muốn nói chuyện với
một số người trong quý vị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.