“Cameron, ngồi đi!”
Cameron bước vào phòng – một căn phòng rộng theo chuẩn của chính
phủ và được trang hoàng lộng lẫy, cô ngồi xuống một cái ghế trước bàn làm
việc của Silas. “Xin lỗi ông vì tôi sẽ nói chuyện ngắn gọn thôi. Tôi còn có
việc phải đi trong khoảng một tiếng nữa và tôi cũng cần ghé qua nhà trước
đã.”
“Sẽ không lâu đâu!” Silas nói. “Tôi chỉ muốn biết chắc là mọi việc với
cô vẫn ổn. Cô biết đấy, với tất cả mọi chuyện mà cô đã trải qua cuối tuần
vừa rồi!” Mặc dù lời lẽ của ông ta rất lịch sự nhưng đôi mắt ánh lên vẻ khó
chịu, thậm chí còn có cả sự tức giận.
Cameron trả lời một cách thận trọng, không chắc về việc ông ta đã biết
đến đâu. “Tôi vẫn ổn. Cám ơn ông vì đã quan tâm.”
“Cô có thể bỏ qua những lễ nghi thông thường, Cameron ạ. Tôi biết tất
cả về vụ điều tra của Robards. Chiều nay, giám đốc của FBI từ quận
Columbia đã gọi cho tôi để bày tỏ là ông ta đánh giá cao sự hợp tác của văn
phòng chúng ta trong vấn đề này. Tất nhiên tôi không hề biết ông ta đang
nói về chuyện gì. Tôi đoán ông ta chỉ cho rằng tôi cũng tham gia khi một
trong những luật sư của mình là nhân chứng của một vụ án liên quan đến
một thượng nghị sĩ Mỹ và được đặt dưới tình trạng giám sát bảo vệ. Tôi
đoán, tôi cũng sẽ cho là như vậy.”
Vì mọi việc đã bị lộ nên Cameron cố gắng làm cho mọi việc êm xuôi.
Cô có thể hình dung ra việc Silas cảm thấy như thế nào khi bị người đứng
đầu FBI phát hiện ra là không hề biết gì. “Tôi rất tiếc nếu ông gặp phải tình
thế khó xử với Godfrey.” Cô nói. “Các nhân viên FBI phụ trách việc điều
tra nói rằng tôi không được phép nói ra những chi tiết của vụ việc cho bất
kì ai.”