trước, cô quay đi và đặt những chiếc ly vào giữa bàn.
“Thế anh và Wilkins có thường lẻn vào dự các bữa tiệc của những cô
nàng độc thân không?” Cô hỏi trong khi đang rót hai ly rượu. Nếu cô cư xử
bình thường, có thể anh ta cũng sẽ như thế và họ cũng quên đi sự va chạm
kì cục ở bậc thềm nhà cô.
Jack tựa người vào kệ bếp. “À, việc vào nhà là ý kiến của Wilkins.”
“Mà Wilkins đâu rồi nhỉ?” Cameorn hỏi.
“Trong phòng khách, đang bị mười tám người phụ nữ vây lấy vì họ
nghĩ anh ta là người khiêu vũ khỏa thân. Tôi nghĩ tốt nhất nên tránh ở đây.”
“Đáng lẽ anh không nên bỏ rơi một người đàn ông như thế chứ!”
“Khi anh ta hét lên thì tôi sẽ vào và lôi anh ta ra.”
Jack cầm tập hồ sơ lên. “Cô đã sẵn sàng cho việc này chưa? Tôi không
muốn làm cô phải bỏ dở bữa tiệc.”
Cameron gật đầu và kiếm một chỗ ở kệ bếp. Jack bắt đầu trải những
bức ảnh lên chiếc bàn bằng đá granite trước mặt. Anh vừa đặt được hai bức
ảnh xuống thì dừng lại, nhìn Cameron một lượt.
“Gì vậy?” Cô hỏi.
“Tối nay cô đã uống bao nhiêu rồi?” Anh hỏi đầy ngờ vực.
“Chưa đủ để anh phải quan tâm.”
Tuyệt thật, cái quắc mắt đã quay trở lại. Cameron gần như đã thấy nhớ
nó.
“Bao nhiêu?” Jack nhắc lại.