ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 43

Natalie và Andrew ngồi đối diện ở hai đầu của bàn ăn trong Lễ Tạ ơn.

Khi Stuart mở một trò chơi đố chữ ra và hỏi họ có muốn chơi sau bữa tối
không, Andrew nhận lời và Natalie ngay lập tức từ chối. Ngày hôm sau,
chúng tôi đi chơi bowling, và họ không hề nói chuyện với nhau. Sau đó,
chúng tôi đi xem phim, và họ ngồi cách xa nhau hết sức. Họ tránh đi vào
phòng nếu người kia đang ở đó.

“Thế em nghĩ sao?” tôi hỏi Natalie, vờ như mọi chuyện đều bình

thường.

“Anh ấy rất tuyệt,” con bé nói, gương mặt lại đỏ bừng lần nữa. “Rất

đáng yêu.”

Với tôi thế là đủ tốt rồi. Tôi không cần phải nghe thêm nữa. Rốt cuộc

thì sao lại nói chuyện về Andrew chứ? Tôi hỏi con bé về trường học, chúc
mừng vì con bé giành được suất thực tập ở Cesar Pelli và một lần nữa kinh
ngạc vì sự hoàn hảo, vì khối óc và trái tim nhân hậu của con bé. Cuối cùng
thì tôi vẫn luôn là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của em gái mình.

Andrew và Natalie gặp nhau lần nữa trong dịp Giáng sinh, ở đó, họ

tránh nhánh tầm gửi như thể nó là cây quyền trượng hào nhoáng bằng
uranium vậy, và tôi vờ như không thấy phiền hà gì. Giữa họ chẳng thể có gì
hết, bởi vì anh là chồng chưa cưới của tôi còn con bé là em gái tôi. Khi bố
bảo Nat đưa Andrew xuống ngọn đồi phía sau bằng chiếc xe trượt tuyết cũ
của chúng tôi và cả hai đều không thể tìm được cách ra khỏi xe, tôi đã cười
nghiêng ngả khi họ đâm sầm và lăn lông lốc, rồi thành ra quấn lấy nhau.
Không, không, chẳng có gì ở đó cả.

Chẳng có gì cái khỉ mốc ấy.

Tôi không định nói gì hết. Mỗi lần cái giọng nói khe khẽ châm chích

trong đầu tôi gợi chuyện đó lên, thường là vào lúc ba giờ sáng, tôi lại bảo
nó rằng nó đã sai. Andrew vẫn ở ngay đây với tôi. Anh yêu tôi. Tôi với tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.