nên hỏi bà Dì cho biết! Mày và bà ấy bây giờ giống như hai đầu mút của
một sợi dây. Bà ấy bị gãy xương hông, còn mày gãy xương tay. Có lẽ có
ngày trông mày như một người đàn ông, y như bà Dì vậy!
- Thôi, thôi Hatsumono – Bà Dì nói – Hãy tỏ ra có lòng thương xót chúng
tôi một chút chứ.
Nhớ lại thời tôi chừng năm sáu tuổi, thời không bao giờ tôi dám nghĩ đến
Kyoto, tôi có quen một đứa con trai trong làng tên Noboru. Tôi thấy cậu ấy
dễ thương, nhưng cậu ta mở miệng nói cái gì, tất cả bọn trẻ đều không thèm
chú ý. Cho nên Noboru thường ngồi bệt xuống đất mà khóc. Những tháng
tiếp sau ngày trốn thoát thất bại của tôi, tôi thấy cuộc sống của tôi cũng
giống như Noboru vậy, vì chẳng ai trong nhà thèm nói gì với tôi hết ngòai
việc ra lệnh cho tôi làm việc. Bà Mẹ thường xem tôi như khói thuốc của bà,
vì bà có nhiều việc quan trọng để lo nghĩ. Nhưng bây giờ tất cả gia nhân
trong nhà, cả bà đầu bếp và Bà Ngọai, đều làm như thế.
Suốt cả mùa đông lạnh như cắt năm ấy tôi cứ phân vân không biết Satsu ra
sao, mẹ và bố tôi ra sao. Đêm nào khi nằm ngủ tôi cũng đau đớn lo âu, tôi
cảm thấy lòng trống vắng như thể thế giới này chỉ là một gian phòng khổng
lồ vắng bóng người. Để an ủi mình, tôi nhắm mắt tưởng tượng tôi đang đi
trên con đường bên chân núi đá ven biển ở Yoroido. Tôi nhớ con đường
này rất rõ và tôi hình dung ra trước mắt cảnh tôi đang thong dong về nhà
trên con đường ấy như thể tôi và Satsu đã trốn thóat được. Tôi tưởng tượng
ra cảnh tôi nắm tay chị Satsu đi về phía ngôi nhà ngà say – nhưng sự thật
trước đây chưa bao giờ tôi muốn nắm tay Satsu lần nào- lòng nghĩ đến
chuyện chúng tôi sẽ được sống sum họp với bố mẹ thêm một thời gian nữa.
Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng ra việc về lại nhà tôi, có lẽ vì tôi sợ sẽ
chứng kiến cảnh thực tế xảy ra tại đấy, nhưng dù sao thì việc tưởng tượng
đi trên con đường về nhà cũng làm cho tôi an ủi được phần nào. Rồi thỉnh
thỏang tôi nghe tiếng ho của một gia nhân nằm gần bên tôi, hay tiếng càu
nhàu của Bà Ngọai theo gió thỏang tới, và chính lúc ấy, mùi nước biển ở
quê nhà tan biến đi mất, đất lổm chổm trên đường dưới chân tôi hóa thành
vải trải nệm, và tôi thấy mình trơ trọi một mình nơi đất khách quê người.
Khi mùa xuân đến, hoa anh đào nở rộ khắp công viên Maruyama, và không