ĐỜI KỸ NỮ - Trang 295

Kyoto. Mắt ông ta dán vào đấy thật lâu, nhưng cuối cùng ông ta từ từ nhìn
lên, lướt qua bụng tôi, qua xương sườn, đến hai vòng tròn có màu trái mận -
thoạt tiên nhìn một bên rồi nhìn qua bên kia. Rồi ông Nam tước thả một tay,
để cho vạt áo trở lại chỗ cũ ở một bên. Ông ta làm gì với tay ấy, tôi không
biết, nhưng tôi không thấy lại tay ấy nữa. Bỗng tôi hoảng hốt khi thấy một
bên vai trần của ông ta nhô ra khỏi chiếc áo tắm. Tôi không biết ông ta làm
gì – và mặc dù bây giờ tôi đã biết chính xác ông ta làm gì, nhưng tôi không
muốn nói ra làm gì. Điều khi ấy tôi biết là tôi cảm thấy hơi thở của ông ta
làm cho cổ tôi nóng lên. Sau đó, tôi không thấy gì nữa. Tấm gương soi
nhoà đi và tôi không cầm được nước mắt.
Rồi một lát sau hơi thở của ông Nam tước chậm lại. Da tôi nóng lên và ẩm
ướt vì lo sợ, cho nên khi ông ta thả cái áo lót của tôi ra, tôi cảm thấy luồng
hơi phả vào một bên tôi như một cơn gió nhẹ. Sau đó, tôi đứng một mình
trong phòng. Ông Nam tước đã ra ngoài khi nào tôi không biết. Khi biết
ông ta đi ra rồi, tôi vội vàng mặc áo vào, tôi hối hả vội vàng đến nỗi khi tôi
quỳ xuống nền nhà để lượm áo lên, trong óc tôi đã nảy ra hình ảnh một đứa
bé đói khát vội vã chụp lấy những mảnh vụn đồ ăn.
Tôi mặc áo vội vã với hai bàn tay run run. Nhưng mãi đến khi có sự giúp
đỡ của người khác, tôi chỉ làm được có việc khép kín chiếc áo lót chung
quanh người và thắt chặt chiếc dải vải quanh hông để giữ áo lót cho kín.
Tôi đợi trước gương, nhìn mặt hoá trang của tôi nhem nhuốc, lòng hoang
mang lo lắng. Tôi chuẩn bị tinh thần, nếu đợi một giờ tôi cũng đợi. Nhưng
chỉ vài phút sau, ông Nam tước quay lại, chiếc khăn quàng bên hông ngoài
áo tắm của ông ta thắt chặt cái bụng phệ. Ông ta giúp tôi mặc áo kimono
không nói một tiếng, và thắt dải Datejime thật chặt như ông Itchoda. Trong
khi ông ta nắm chặt dải thắt lưng dài, rộng bản trên tay, sửa lại cho ngay
ngắn trước khi quấn vào hông tôi, tôi có cảm giác lo sợ kinh khủng. Thoạt
tiên tôi không nhận ra cái cảm giác này là cảm giác gì, nhưng rồi nó ngấm
qua người tôi như vết bẩn thấm qua áo quần, rồi sau đó tôi hiểu. Đó là cảm
giác tôi đã làm một chuyện sai lầm kinh khủng. Tôi không muốn khóc
trước mặt ông Nam tước nhưng không thể ngăn được nước mắt - vả lại khi
ông ta trở lại trong phòng, ông ta không nhìn vào mắt tôi nữa. Tôi tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.