ĐỜI KỸ NỮ - Trang 482

đìa hai bên thái dương, tôi vội nắm tay ông Chủ tịch, lòng lo sợ khi ông
chết đi để lại tôi một mình, chắc tôi không thể nào sống nổi. Vì ông đã quá
yếu rồi, ngay cả khi ông nằm ngủ bên tôi, không tài nào tôi không nghĩ đến
hình ảnh của mẹ tôi ở Yoroido. Thế nhưng, khi ông chết vào mấy tháng
sau, tôi hiểu ra rằng ông từ giã tôi ra đi là điều rất tự nhiên, như những
chiếc lá lìa cành mà thôi.
Tôi không thể nói với anh cái gì đã đưa chúng tôi đến với nhau trong cuộc
đời này, nhưng đối với tôi, tôi đã đến với ông Chủ tịch như hòn đá phải rơi
xuống đất. Khi tôi bị rách môi và gặp ông Tanaka, khi mẹ tôi chết và tôi bị
bán đi một cách tàn nhẫn, thân tôi như một dòng suối rơi xuống bờ núi đá
trước khi đổ ra biển. Thậm chí bây giờ ông ấy chết rồi, nhưng với tôi, ông
ấy vẫn còn bên tôi, những ky niệm về ông ấy vẫn còn nguyên vẹn trong
lòng tôi. Khi kể chuyện này cho anh, là tôi đã sống lại cuộc đời tôi.
Quả thật, thỉnh thoảng tôi đi qua công viên Trung Tâm, tôi lại giật mình
sửng sốt trước những cảnh vật chung quanh. Những chiếc taxi màu vàng
chạy vụt qua, bóp còi inh ỏi, những phụ nữ xách cặp đi qua, họ có vẻ ngơ
ngác bàng hoàng khi thấy một bà già nhỏ con người Nhật mặc kimono
đứng bên góc đường. Nhưng có thật nếu tôi về lại Yoroido, cảnh tượng ở
đấy sẽ ít kỳ lạ hơn không? Khi còn là con gái, tôi tin rằng nếu ông Tanaka
không lôi tôi ra khỏi ngôi nhà ngà say, thì chắc đời tôi sẽ không trải qua
phong ba bão táp. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng thế giới của chúng ta chẳng
khác nào ngọn sóng dâng trào trên biển cả. Cho dù chúng ta thành công hay
gặp thất bại, thì đàng nào chúng ta cũng nếm mùi đau khổ, tất cả trước sau
gì cũng bị thời gian cuốn trôi, như mực nước trên giấy, sẽ bị thời gian xoá
mờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.