Nam Cao
Đôi lứa xứng đôi
Chú Khì
Người đánh tổ tôm vô hình
Năm ấy, tôi mới đổi về trường phủ T. Đ. Vì có việc bất
hòa với gia đình, nên cuối năm tôi nhất định ở lại trường,
không về nhà ăn Tết. Tính vốn ít giao thiệp, nên tôi cũng
chẳng đến chơi nhà nào, ngày ngày cứ ăn xong lại vùi đầu
vào chăn ngủ. Mãi đến hôm mồng bốn, nhân thằng Ngô
xin phép về nhà nó chơi suốt một ngày, còn mình tôi buồn
quá, nên khoác áo, khóa trái cửa trường, bước ra đi. Lúc ấy đã bốn giờ
chiều. Nắng úa lắm rồi, và ngày bảng lảng một cái buồn cô tịch. Tôi thấy
một thứ khó chịu gần như về thể chất, một nỗi bứt rứt không đâu, và có lúc
muốn vô cớ òa lên khóc như một đứa trẻ ngủ ngày vừa thức dậy. Tôi vừa đi
vừa cau có rủa thầm cả mọi người: Sở Học chính đã đổi tôi về cái trường
khốn nạn này, ông anh dở hơi đã làm tôi không về nhà ăn Tết, cái huyện
buồn như một cái tha ma, bọn dân vùng này ngu như một đàn bò, và - vô lý
quá! - cả cái thẳng Ngô mất dạy mà chính tôi, sáng hôm nay, đã thuận cho
đi chơi đến tối...
Bây giờ thì nắng tắt hẳn rồi. Sương đè nặng trên sông và thả nỗi u uất vào
kẽ những cành cây ủ rũ. Một vài người, tay thu bọc dáng điệu xo ro, đi ra từ
những cái ngõ tối như hang. Họ vừa ở đám bạc ra về, hay đi tìm đám bạc...
Tôi bỗng nảy ra một ý: đến nhà ông chánh hội làng L. Đ. đánh tổ tôm. Ông
này có đứa con học lớp nhì, và hai ba lần đến chơi với tôi, khẩn khoản mời
tôi bao giờ quá bộ đến chơi nhà ông để ông và mấy ông bạn tổ tôm của ông
được thừa tiếp tôi mấy hội. Tôi hứa nhưng chưa bao giờ làm cả. Có chăng
là hôm nay.