ĐÔI MẮT - Trang 115

ĐÔI MẮT

Nam Cao

www.dtv-ebook.com

Đời Thừa

Từ ngửng mặt lên nhìn Hộ ba lần. Ba lần, Từ muốn nói, nhưng lại

không dám nói. Hắn đang đọc chăm chú quá. Đôi lông mày rậm của hắn
châu đầu lại với nhau và hơi xếch lên một chút. Đôi mắt sáng quắc có vẻ lồi
ra. Cái trán rộng hơi nhăn. Đôi lưỡng quyền đứng sừng sững trên bờ hai hố
sâu của má thì bóng nhẫy. Cả cái mũi cao và thẳng tắp cũng bóng lên như
vậy. Cái mặt hốc hác ấy, nghiêng nghiêng bên trên quyển sách, trông khắc
khổ đến thành dữ tợn. Từ thấy sợ...

Từ yêu chồng bằng một thứ tình yêu rất gần với tình của một con chó

đối với người nuôi. Từ bản tính rất dịu dàng, rất tận tâm. Vả lại Hộ, đối với
Từ, còn là một ân nhân nữa. Hộ đã cúi xuống nỗi đau khổ của Từ. Hộ đã
cúi xuống và đã đưa một bàn tay cầm lấy cái bàn tay mềm yếu của Từ, giữa
lúc Từ đau đớn không bờ bến: Từ bị tình nhân bỏ với một đứa con vừa mới
đẻ. Gã tình nhân vô liêm sỉ ấy, Từ đã yêu hắn bằng cả tấm lòng yêu lúc ban
đầu. Từ đã tin như người ta tin một vị thần. Từ đã hiến mình một cách
không dè dặt, tâm hồn và xác thịt. Và khi biết mình sắp có một đứa con, Từ
không hề hối hận một mảy may; Từ rất bằng lòng. Ấy thế mà hắn đã phụ
Từ, phụ một cách hèn nhát và khốn nạn, ngay chính vào lúc Từ cần đến hắn
để bảo tồn sự sống và danh dự, lúc đứa con ra đời. Từ sửng sốt vô cùng. Từ
không tin ở sự thật rành rành. Rồi khi sự sửng sốt qua thì Từ khóc. Từ khóc
như mưa, khóc tưởng chẳng bao giờ còn lặng được. Từ khóc, và ôm con
ngồi nhịn đói, bởi Từ chẳng còn biết trông cậy vào ai, trừ bà mẹ già mù và
quanh năm, nay ốm, mai đau, mà Từ vẫn phải nuôi. Bà mẹ già biết làm
sao? Bà chỉ còn một cách là còn được ít nước mắt nào thì rỏ cả ra mà khóc
với con, và cả mẹ lẫn con chỉ còn một cách là khóc cho đến khi nào bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.