ĐÔI MẮT - Trang 121

ngon đến đâu cũng không thích bằng. Sướng lắm! Sao thiên hạ lại có người
tài đến thế? Mình tính: người ta tả cái cảnh một người nhớ quê hương chỉ
mất có ba câu, đúng ba câu! ... Mình có hiểu không? ... Ba câu giản dị một
cách không ngờ - mà hay được đến như thế này...

Hắn đọc lại đoạn văn. Hắn dịch nghĩa để Từ nghe. Hắn giảng giải cho

Từ. Tuy Từ chẳng hiểu được bao nhiêu, nhưng cũng tin lời hắn lắm. Từ giữ
mãi nụ cười hiền dịu trong khi nghe hắn nói. Khi hắn ngừng nói đã được
một lúc khá lâu, Từ mới làm như chợt nhớ ra:

- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?

- À phải! Hôm nay mồng ba... Giá mình không hỏi tôi thì tôi quên...

Tôi phải đi xuống phố.

Từ nhắc khéo:

- Hèn nào mà em thấy người thu tiền nhà sáng nay đã đến...

Hộ sầm mặt lại:

- Tiền nhà... tiền giặt... tiền thuốc... tiền nước mắm... còn chịu tất!

Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, mới mồng mười đã hết tiền. May mà còn có đất
mua chịu được.

Hắn nghĩ đến món tiền mà hắn đã tiêu phí mấy hôm đầu tháng. Mỗi

lần bực tức hay chán nản, hắn lại đi uống rượu, thành thử tiền hết sớm. Từ
không hé môi phàn nàn nửa tiếng, nhưng cả tháng Từ ăn và bắt các con ăn
khem khổ, thường thường đói nữa! Quà sáng thì bỏ hẳn. Có khi bữa tối
cũng nhịn cơm, ăn cháo. Hộ trông thấy thế, thương vợ, thương con quá và
ân hận vì mình đã tiêu quá trớn. Bởi vậy suốt từ mồng mười đến hết tháng,
hắn không ra khỏi nhà để chẳng phải tiêu thêm tí gì...

Hắn vừa mặc quần áo, vừa nhắc thầm trong trí:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.