ngủ mệt, rón rén lừa con, dậy lại tháo giày, cởi quần tây cho hắn, luồn một
cái gối xuống gáy hắn, và cố nhắc chân, nhắc tay hắn, đặt cho hắn nằm
ngay ngắn lại... Nhưng cũng có đêm hắn chưa ngủ vội. Hắn lảo đảo bước
vào nhà, mắt gườm gườm, đôi môi mím chặt. Hắn đi thẳng lại trước mặt
Từ. Hắn cúi xuống, quắc mắt nhìn Từ, gõ gõ một ngón tay trỏ vào trán Từ
và dọa như người ta dọa trẻ con:
- Ngày mai... mình có biết không?... Chỉ ngày mai thôi! - Là tôi đuổi
tất cả mấy mẹ con mình ra khỏi nhà này... Tôi đuổi tất, không một đứa nào,
kể cả con bé Thảo là con ngoan nhất... Mấy đứa kia đều đáng vật một nhát
cho chết cả! Chúng nó chỉ biết ăn rồi ngồi ôm con như con nhện ôm khư
khư bọc trứng, không chịu làm thêm việc gì cho có tiền. Chỉ khổ thằng này
thôi!
Hắn rít lên như vậy. Rồi hắn lại mím chặt môi, đôi mắt ngầu ngầu nhìn
vào tận mặt Từ. Từ chẳng dám cãi nửa lời, chỉ lẳng lặng cúi mặt nhìn
xuống, như một đứa trẻ con biết mình có lỗi khi người ta quở phạt. Bởi vậy
hắn trừng trộ một lúc rồi quay ra, loạng choạng cởi quần, cởi áo, hắn vất
bừa bộn xuống giường. Rồi hắn tháo giày, quăng từng chiếc một vào một
xó nhà. Có khi máy tay, hắn quăng cả những vật gì thấy trên bàn, rồi lải
nhải mắng Từ về tội không biết thu dọn nhà cho gọn ghẽ. Hắn nói chán rồi
đi ngủ. Bấy giờ Từ mới dám đứng lên, treo quần áo cho hắn lên mắc và thu
dọn tất cả những thức hắn đã vất lổng chổng ra đầy nhà.
Lần đầu, Từ sửng sốt. Từ chẳng hiểu ra sao. Từ đoán chồng nghe ai
nói nên ghen bóng, ghen gió chi đây. Từ khóc suốt đêm và dự định sẵn
những câu để sáng hôm sau nói. Nhưng sáng hôm sau, hắn không để cho
Từ phải nói. Hắn bẽn lẽn kêu mình đã quá chén tối hôm qua, hỏi Từ về
những thủ đoạn vũ phu của mình rất buồn cười, rồi xin lỗi Từ, hôn hít các
con như một người cha tốt. Hắn tuyên bố từ giờ chừa rượu và giữ được khá
lâu, nhưng rồi lại uống và say như lần trước để làm những trò vừa buồn
cười, vừa đáng sợ như lần trước. Cứ thế mãi, Từ quen đi, không giận nữa.