ĐÔI MẮT - Trang 193

So với trận Đông Khê trước, khó gấp trăm, mà cũng do trận Đông Khê

trước, địch phòng bị ngày đêm, không xao lãng một phút nào. Chúng cố
giữ đến cùng. Ta nhất định phải diệt cho bằng được, không có quyền được
rút...

Nhưng mắt Cừ trong trẻo, bình tĩnh lại ngay. Anh ngẩng mặt, nhìn xa,

miệng nở cười...

- Tớ có ngoẻo, cũng nhất định ngoẻo ở trong đồn, không chịu ngoẻo ở

vòng ngoài. Ngoẻo cũng phải làm xong nhiệm vụ rồi mới ngoẻo.

Chiều 15, trước khi từ bàn đạp ra trận địa, Cừ nói trước đội tiêm đao:

- ... Nếu không xong nhiệm vụ tôi quyết không còn làm đội trưởng

tiêm đao, mà các anh cũng không xứng đáng là đội viên đội tiêm đao nữa.

Đoàn xung kích đi bố trí. Tập công kiên luôn mấy tháng nay rồi. Anh

nào cũng mong được đi đánh thật một trận để xem kỹ thuật của mình đã
tiến đến mức nào. Lúc thử đã đến đây! Mỗi người thấy náo nức trong lòng,
nhưng đồng thời cũng thấy một chút gì như hồi hộp nữa. Trận đầu... Trận
quy mô lớn đầu tiên từ khi vào bộ đội đến nay... Phải tiêu diệt toàn bộ lực
lượng địch mới thôi... Nếu không giải quyết nhanh được, có thể trận đánh
sẽ kéo dài, sẽ thêm nhiều cái khó khăn... Địch có thể tiếp viện rất nhanh.
Chúng nó sẽ nhảy dù ngay trên lưng mình. Chắc chắn là máy bay của
chúng sẽ quần khỏe lắm, bắn và trút bom dữ lắm... Ta đã có những cách đối
phó sẵn sàng. Nhưng vẫn có thể có nhiều cái mới không thể lường trước
được. Phải đánh rồi mới biết... Những vừng trán dầu dãi nặng trĩu những dự
tính, những lo toan. Những bộ mặt sém nắng lầm lì. Những con người đi
vào cuộc chiến đấu suy nghĩ rất nhiều, dùng đến sức óc rất nhiều. Họ không
sợ chết, nhưng không coi cuộc chiến đấu là một trò đùa. Một viên đạn còn
phải tính, sao lại có thể đi đến cuộc vật lộn gay go với giặc như đi dự một
trò chơi ngồ ngộ?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.