ĐÔI MẮT - Trang 22

thảo chẳng biết bán cho ai, anh Hoàng vẫn phong lưu. Con chó của anh
chưa phải nhịn bữa nào. Những xác người chết đói ngập đường phố. Nó
chết có lẽ vì chén phải thịt người ươn hay là vì hút phải nhiều xú khí. Thảm
hại thay cho nó!

Thế mà bây giờ đến thăm anh Hoàng ở chỗ gia đình anh tản cư về,

cách Hà Nội hàng trăm cây số, tôi lại được nghe đến một con chó dữ. Thật
là thú vị!...

Tôi cười nho nhỏ. Chẳng biết tôi cười gì, anh thanh niên cũng nhe

những chiếc răng vẩu ra cười. Đáp lại tiếng anh gọi, tiếng những chiếc
guốc mỏng mảnh quét trên sân gạch nổi lên, lẹc khẹc và mau mắn. Một
thằng bé mũ nồi đen, áo len xám chạy ra. Một đôi mắt đen lay láy nhìn tôi...

- Bác Độ, ba ơi! Bác Độ!...

Thằng Ngữ, con anh Hoàng. Nó chẳng kịp chào tôi, ngoắt chạy trở

vào, reo rối rít.

- Cái gì? Cái gì? Hừm!

Tiềng trầm trầm nhưng lại có vẻ nạt nộ của anh Hoàng hỏi nó (Bao giờ

nói với con, anh Hoàng cũng có cái giọng dậm dọa buồn cười ấy). Thằng
bé líu ríu những gì tôi nghe không rõ. Rồi thấy tiếng thanh thanh của chị
Hoàng giục con:

- Ngữ xích con chó lại. Xích con chó lại cái cột títđằng kia.

Anh Hoàng đi ra. Anh vẫn bước khệnh khạng, thong thả bởi vì người

khí to béo quá, vừa bước vừa bơi cánh tay kềnh kệnh ra hai bên, những
khối thịt ở bên dưới nách kềnh ra và trông tủn ngủn như ngắn quá. Cái dáng
điệu nặng nề ấy, hồi còn ở Hà Nội anh mặc quần áo tây cả bộ, trông chỉ
thấy là chững chạc và hơi bệ vệ. Bây giờ nó lộ ra khá rõ ràng, trong bộ áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.