ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 105

Hiền nắm lấy tay Liễu:

- Cô cũng không muốn đến với mẹ con tôi sao? Ngoài cô ra, thiệt tôi

chưa quen với ai hết.

Liễu quay lại mỉm cười rồi nói sang chuyện khác:

- Thế nào, cô về đây có vui không?

- Buồn lắm cô Liễu. Tối ngày, tôi không biết đi đâu. Hai mẹ con chỉ

lẩn quẩn ở trong nhà. Phần thì nhà rộng quá, thấy mình thật cô độc.

Liễu cũng đã nghĩ nhiều đến hoàn cảnh của Hiền, nhưng nghe chính

miệng nàng thốt ra những lời đó lại càng thấy tội nghiệp hơn. Hiền đưa tay
chỉ khắp nhà, bảo Liễu:

- Cô coi, nhà sao mà rộng quá! Phải chi ở dưới tôi có ngôi nhà lớn như

vầy thì mở cửa cho trẻ con tới chơi, ồn ào suốt ngày cũng đỡ buồn. Ở trên
này sao kỳ quá vậy cô? Có cổng rào mà còn mướn người giữ cửa nữa? Như
vậy trẻ con muốn đến chơi làm sao dám vào?

Liễu suýt bật cười vì lời nói ngây ngô của Hiền. Nàng hồn nhiên quá,

thấy thế nào, nói thế ấy, chẳng chút ẩn ý. Liễu đành đáp lời Hiền:

- Tại cô và cháu ở đây một mình. Bác sĩ sợ có sự bất trắc xảy ra, nên

mới cho người "gác dan" ở đó.

Hiền gật đầu nói:

- À, tôi hiểu rồi.

Liễu thấy bé Lệ động đậy trong tay mình, liền cúi xuống hỏi:

- Thế nào, cháu đã đỡ chưa? Cô có đem thuốc đến cho cháu kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.