ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 116

Ông Thiện gật đầu nói:

- Cũng được. Nhưng ba muốn hỏi con!

- Thưa ba, việc gì ạ?

Ông Thiện thấy cần hiểu rõ tâm tình con gái, nên tiếp lời:

- Lúc nầy, Vũ cứ đi luôn như vậy sao?

Mộng Ngọc biết cha muốn nhắc lại chuyện trước, nên cười nói:

- Cũng thỉnh thoảng thôi ba. Ba lại trách con để anh ấy đi một mình

nữa, chớ gì?

Ông Thiện lắc đầu:

- Ba không trách con đâu! Ba khuyên con nên chú ý đến Vũ, kẻo rồi

có ngày phải khóc đó con ạ.

Mộng Ngọc vẫn một lòng tin chồng:

- Con tin anh ấy! Không đến nỗi Vũ say mê một hình bóng khác bỏ

mẹ con con đâu. Ba nhớ là vợ chổng con yêu nhau rồi mới cưới mà.

Ông Thiện lặng thinh trước những lời khẳng định của con gái. Mộng

Ngọc có biết đâu chính ông tạo hoàn cảnh cho hai người yêu nhau mà.
Trước kia, ông mến cha Vũ vì tính cương trực nên mới giúp đỡ Vũ ăn học
thành tài. Khi Vũ đã nắm chắc tương lai, ông mới nghĩ đến hạnh phúc của
Mộng Ngọc.

Mộng Ngọc bỗng nhìn cha:

- Thưa ba, hình như ba còn giấu con chuyện gì?

Ông Thiện lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.