ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 125

- Một ngày kia, cô Hiền biết rõ bác sĩ đã có vợ con, chắc cô ấy không

chịu đựng nổi nữa.

Vũ thở dài, ngồi xuống ghế. Liễu tiếp:

- Trong lúc bác sĩ đang rối tôi còn nói thêm những lời đó thật không

phải. Nhưng tôi muốn bác sĩ hiểu thấu lòng tin tưởng của cô Hiền.

Vũ đáp nhỏ:

- Tôi hiểu lắm, cô Liễu à! Tôi càng khổ tâm khi Mộng Ngọc cũng đặt

hết niềm tin ở tôi. Nàng không thể ngờ tôi đà từnig ấp ủ, thương yêu một
người đàn bà khác! Hiền vả Mộng Ngọc đều đáng thương, đáng trọng như
nhau. Tôi biết liệu thế nào?

Liễu lắc đầu nhìn Vũ. Giờ làm việc đã hết, nàng lẳng lặng thay

"blouse" để về nhà! Nàng đến gần Vũ:

- Xin phép bác sĩ, tôi về.

Vũ thẫn thờ gật đầu, nhưng một lúc chợt nhớ ra mình quên dặn Liễu

ghé bên Hiền, bảo qua cho nàng biết đêm nay chàng không đến được. Vũ
bước ra hành lang tìm Liễu nhưng nàng đã đi tự bao giờ. Chàng chán nản
trở vào phòng mạch không biết làm sao báo tin cho Hiền, để nàng khỏi phải
lo! Chàng chậm rãi qua nhà bằng cánh cửa hông như thường bữa. Mộng
Ngọc đón chồng tươi cười:

- Hôm nay, anh có đi chơi đâu không?

Vũ ngạc nhiên, hỏi lại:

- Anh không đi đâu hết! Có chuyện gì vậy em!

Mộng Ngọc tươi cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.