ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 139

bệnh nhiều, chi cho khỏi chàng phải lo sợ, rồi ngưng tiếp khách để đến với
con. Nàng không muốn Vũ bận tâm vì mẹ con nàng như thế. Hiền bảo chị
bếp:

- Để rồi tôi liệu. Xem cháu có nóng lại không?

Nàng quay về phòng con. Chị bếp theo sau nói:

- Mợ nên đi nằm một chút! Suốt đêm, mợ thức với cháu coi chừng bị

bệnh đó.

Hiền mỉm cười:

- Không sao dâu dì! Tôi thức như thế là thường.

- Mợ uống sữa không? Tôi khuấy cho nghen.

Hiền không thấy đói, nhưng trước sự ân cần của chị bếp, nàng không

muốn phụ lòng:

- Dạ, dì khuấy giùm tôi đi.

Chị bếp nhanh nhẩu đi xuống bếp. Hiền bước đến bên giường, nằm

xuống với con. Nàng rờ trên trán Lệ lại thấy nó nóng hừng hực như hồi
hôm. Hiền ngồi phắt dậy! Nàng phải liệu sao, chớ đâu để con trong tình
trạng nầy. Để chị bếp đi gọi Vũ chăng? Khó lắm! Chị ấy chưa từng đến
phòng mạch của Vũ, lỡ đi lạc càng phiền hơn. Chị bếp bưng sữa trở lên thì
Hiền nói:

- Cháu nóng trở lại rồi dì!

Chị bếp để ly sữa xuống bàn, rờ đầu bé Lệ, cất giọng lo lắng:

- Sao mà nó mát, rồi nóng bất thường như vậy kìa! Tôi ngại quá mợ.

Mợ để tôi gọi bác sĩ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.