ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 180

Vũ nhìn con không ngờ mới bây lớn mà nó nói nhiều đến thế! Nó hiểu

nhiều chuyện mà đáng lý ra tuổi đó nó không cần biết. Nhưng cũng nhờ sự
"hay nói" đó mà chàng hiểu rõ hoàn cảnh Hiền hơn. Chàng bảo con:

- Má con có nói lại không?

- Bả nói lén... chớ trước mặt má bả đâu có nói. Con nghe được nên về

nói với má.

Vũ thấy mình bị lôi cuốn theo câu chuyện của con! Chàng hỏi:

- Rồi sao con! Má con có...

Bé Lệ tiu nghỉu:

- Má không nói gì bà Giáo mà má lại rầy con... đòi đánh con nữa.

Vũ bật cười! Chàng thấy Hiền cư xử như vậy là đúng. Bé Lệ thấy

chàng cười liền hỏi:

- Sao ba cười?

Chàng đáp:

- Má rầy con như vậy là đúng, nếu cố ba thì ba đánh thêm cho.

Bé Lệ đang ôm cách tay chàng, bèn buông ra. Vũ tiếp:

- Trẻ con không được bép xép, không được nghe trộm và thuật đi thuật

lại... Như vậy thì ba không thương đâu.

Bé Lệ quay mặt vào vách không nhìn Vũ nữa. Chàng thấy con hư như

vậy thì trong lòng không khỏi lo âu. Lỗi một phần lớn là do chàng. Phải chỉ
bé Lệ được ở gần cha từ nhỏ... thì đâu đến nỗi. Chàng thấy mình cần một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.