ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 182

Vũ mĩm cười cho nàng yên lòng rồi nói:

- Không có gì quan trọng đâu! Lỗi là do anh không sống gần gũi với

con.

- Nhưng mà chuyện gì mới được!

- Anh хеm chừng bé Lệ không được... ngoan cho lắm!

Hiền ngơ ngác nhìn Vũ không hiểu con có lỗi gì? Nàng cất giọng lo

lắng:

- Con đã làm gì vậy anh?

Vũ đáp:

- Bé Lệ nói hơi nhiều và tìm hiểu những chuyện tuổi nó chưa cần biết.

Sau khi thuật lại câu chuyện bé Lệ đã nói lúc nãy, chàng tiếp:

- Đáng lý ra ở tuổi đó, con phải vô tư hơn và không nên "bép xép" như

vậy. Nếu em không khéo đối xử, có phải đã gây sự cãi vã với chị Giáo
không? Anh nhớ ngày xưa chị ấy tốt với em lắm mà?

Hiền lặng thinh không đáp. Từ hôm lên Sài Gòn đến giờ, nàng chưa có

dịp thuật lại những nỗi khổ của mình sau ngày Vũ ra đi. Mà thật ra nàng
cũng không muốn nhắc đến nữa! Điều đó chỉ làm cho Vũ khổ tâm thêm
chẳng ích gì?

Thấy Hiền không nói, Vũ hỏi:

- Có phải thế không em?

Hiền ngước nhìn Vũ:

- Anh bảo chi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.