ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 220

- Không phải cô ấy đến để xin nối lại mối duyên xưa mà chỉ vì con, vì

Thanh Lệ...

Ngừhg một phút, Mộng Ngọc tiếp:

- Nếu ở vào địa vị của Hiền, em cũng làm như thế. Hiền bơ vơ quá

không còn biết nương tựa vào đâu mới nghĩ đến anh. Chắc Hiền không
muốn bé Lệ phải khổ sở hơn nữa. Nếu vì tình yêu đối với anh thì em tin
Hiền không chờ đến ngày giờ này.

Vũ nhìn vợ không nói gì hết. Những lời của Mộng Ngọc không phải là

không có lý. Biết chừng đâu chỉ vì con mà Hiền mới tìm đến đây... Chàng
nhớ lại thái độ của Hiền trong đêm qua. Nàng đã vào phòng mà còn đóng
kín cửa là với ý gì? Nếu yêu chàng như ngày xưa, với lòng tha thiết muốn
gặp lại chàng thì Hiền đâu có thái độ như thế. Chàng bỗng nghĩ đến câu nói
mà Hiền vô tình thốt ra đêm qua:

- Em đã nói với anh là em sẽ trở về quê sống yên lành như trước. Rồi

em sẽ lấy chồng như bao nhiêu thiếu phụ khác.

Câu nói đó thật là đột ngột. Còn thương yêu mình, tại sao Hiền lại

nghĩ đến chuyện lấy chồng?

Vũ nhìn Mộng Ngọc hỏi:

- Theo ý em, Hiền chỉ muốn cho bé Lệ hạnh phúc thôi ư?

- Em chỉ nói những gì em nghĩ! Em muốn được gặp Hiền chẳng biết

có nên không?

- Không nên đâu em.

Rồi chàng hỏi:

- Trong hoàn cảnh nầy em định giải quyết sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.