ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 520

- Anh để cho bà ấy nói hả hơi một lúc đã.

Vũ hiểu ý gật đầu. Ngọc Dung muốn việc mình mau xong, nên cố ý

may năm sáu thứ hàng. Bà chủ tiệm rất mừng và rất vui vẻ với khách.
Trong lúc các cô thợ lo đo "kích thước" của Ngọc Dung, bà chủ trở ra trò
chuyên với Phiên và Vũ. Giọng nói của bà rang rảng, đến nhức óc. Bà hỏi
Phiên:

- Cô đây là cháu của cậu hả? Sao từ lâu cậu không đưa tới may đồ?

Cậu tệ thật.

Phiên ấp úng không biết nói sao thì Vũ đã đỡ lời:

- Cháu đi học ở xa, nên cậu nó chưa có dịp đưa tới đây đó bà.

Bà chủ tiệm gât đầu:

- Như vậy là đúng rồi, chớ đời nào cậu Phiên lại bỏ rơi tôi. Ba bốn

năm về trước, hồi tiệm may nầy mới mở, không có mấy cậu giúp đỡ, chắc
là tôi đã dẹp rồi. Ơn mấy cậu, đời nào tôi dám quên...

Phiên nhìn bà chủ, nói tự nhiên:

- Có mình Trân giúp bà nhiều, chớ tụi tôi có là bao?

Bà chủ sa sầm nét mặt:

- Giúp gì? Giúp như vậy thà đừng giúp! Cậu đừng nhắc tên đểu giả đó

nữa.

Vũ lặng lẽ nhìn bà chủ tiệm Tây Thi, Ngọc Dung đang đứng cho mấy

cô đo "kích thước" bên kia bức màn cũng chăm chú nghe, không bỏ sót một
lời.

Phiên mỉm cười hỏi bà chủ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.