ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 523

Bà chù kể lể:

- Ông nghĩ xem mình làm ông kỹ sư, đến đây chơi thì tôi tiếp đãi như

hàng thượng khách. Ai ngờ, cậu ta sanh tâm ve vãn mấy cô thợ may của tôi
đây. Những chuyện đó lúc ban đầu, tôi cũng đâu có hay biết gì. Lần đó, có
một con bé ở Mỹ Tho... lên trên nầy học may. Con nhỏ cũng đẹp lắm. Trân
mê mệt đeo theo. Nhưng sao tôi ngu quá ông ạ, tôi không chú ý! Trân ve
vãn không được, lại bày mưu cho tôi đuổi con bé đó đi.

Vũ hỏi:

- Mưu gì vậy bà?

- Có hôm Trân đến chơi, ngồi ở phòng nầy nè, vắt áo ngoài trên chiếc

ghế kia... thì chỉ có con bé đó làm khuy nút ở đây thôi. Hôm sau, cậu lại nói
với tôi mất sáu ngàn đồng (tiền tính theo giá trị của năm 1950 ở Sài Gòn)
trong bóp. Ông nghĩ coi có kỳ không? Tôi định gọi con bé vào hạch hỏi thì
Trân lắc đầu bảo số tiền đó có nhằm gì. Đừng làm lùm xùm, mang tiếng,
Nhưng cậu có ý nói với tôi là nên đuổi con bé đó đi. Thứ gian xảo để trong
tiệm có hại lắm!

Vũ thở dài trước thủ đoạn của Trân. Ngọc Dung vẫn chú ý nghe không

bỏ sót một lời.

Bà chủ tiếp:

- Lúc đó, tôi đã nói với ông là tôi tin Trân lắm! Muốn làm vừa lòng

khách mà chỉ phải đuổi con bé kia tôi đâu có ngại. Nhưng ai ngờ được?!
Trân muốn đuổi cô bé để con nhỏ bơ vơ, đặng cậu ta có dịp ra tay "nghĩa
hiệp"! Nghĩ thật tội... con bé không có chỗ nương tựa bị Trân dụ dỗ làm hại
cả một đời. Khi tôi hiểu rõ tâm địa hèn hạ của Trân thì chuyện đã muộn...

Vũ đã rõ phần sau về câu chuyện cô bé thợ may, nhưng lại muốn hỏi

thêm cho Ngọc Dung được tỏ tường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.