ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 538

- Em không... rõ nữa.

Trân bỗng quay lại nhìn về phía cửa sổ. Hình như ở chỗ cây xăng dưới

đường, có người đang đứng nhìn lên phòng mình. Hắn thấy khó chịu lắm,
nhưng không biết làm sao? Trong lòng đang sôi nổi, tự nhiên lại dịu xuống.
Trân ngồi xuống ghế lấy thuốc ra hút rồi nói giọng hờn dỗi:

- Thế nghĩa là em chưa tin anh?

- Không phải vậy... Nhưng... em khó nói quá.

- Có gì mà khó... giữa anh và em đâu còn gì phải giấu nhau nữa.

Ngọc Dung nhìn Trân với vẻ nghi ngờ:

- Anh có chắc vậy không?

Trân đã quen nói dối nhiều lần, nên giọng nói của hắn trở nên rắn rỏi,

y như thật:

- Sao lại không? Anh không muốn giữa chúng ta, còn có sự giấu giếm

nhau. Anh định bảo em là hôm nào mình sẽ nói ra hết những chuyện "yêu
đương" thầm vụng trước kia! Đừng để về sau, có sự hiểu lầm...

Trân khôn ngoan lắm! Hắn "mượn" cách giải quyết tiến bộ của những

đôi vợ chồng thành thật yêu nhau: Họ nói hết những lỡ lầm trong dĩ vãng,
chỉ một lần thôi rồi không nói tới nữa. Cho dù người chồng có bê tha trụy
lạc, có con rơi con rớt, người vợ có thất trinh, có dang dở tình đầu, cũng
phải nói cho nhau hết trong giờ phút thiêng liêng ấy. Cả hai người cùng
thành thật tha thứ lỗi lầm, khi xét thấy trong lòng vẫn tha thiết yêu nhau.
Đó là phương cách giải quyết tiến bộ trong buổi giao thời, giữa khi nền
luân lý cổ truyền rạn nứt và nền tảng luân lý của những tư tưởng mới chưa
thâm nhập vào lòng người một cách sâu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.