ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 536

hỏi tiếp:

- Anh muốn hỏi em về gian phòng kìa, chớ không phải bức tranh?

Dung bước đến bên cửa sổ, để lấy một cái nhìn tổng quát rồi nói:

- Đẹp lắm, anh!

Trân chăm chú nhìn vào đôi mắt của Dung âu yếm bảo:

- Em đẹp quá. Đứng bên cửa sổ, giữa một khung trời trong sáng, em

"lộng lẫy" không khác nào một nàng tiên.

Rồi Trân bước đến bên Dung, quên mất nhữg người thợ đang làm việc

ở cạnh đó. Hắn choàng tay qua người Dung kéo sát vào mình.

Thiếu nữ ngượng quá xô nhẹ Trân ra, nói nhỏ:

- Đừng anh... người ta... kìa.

Rồi nàng cố gỡ tay Trân bước ra xa. Có tiếng ốc hụ 12 giờ trưa. Mấy

người thợ thu xếp đồ đạc về nghỉ. Họ chào Trân và Ngọc Dung rồi ra cửa.
Trân chỉ gật đầu đáp lễ, nhưng trên khuôn mặt lộ vẻ khó chịu rõ rệt.

Từ nãy đến giờ, trạng thái tâm hồn của Ngọc Dung biến đổi liền liền.

Nàng cũng thấy xúc cảm trước sự âu yếm của Trân, nhưng cố gắng chống
trả lại, để khỏi ngả vào lòng anh ta.

Những dự tính lột trần bộ mặt "đểu giả" của Trân lúc ra đi, khi gặp

mặt đều tiêu tán hết! Chính trong lòng nàng mong mỏi Trân đừng có cử chỉ
gì thái quá, để nàng có dịp tha thứ dĩ vãng đã xa. Khổ cho người con gái,
khi đã thành thật yêu rồi, trong lòng khó thể quên. Trân đóng cửa xong,
quay lại nhìn Ngọc Dung rồi ngó cánh cửa sổ đang sửa chữa dở dang. Cánh
cửa bên trái bị gỡ ra, không thế nào đóng kín lại được. Đứng ở trong phòng
nầy, những người dưới kia nhìn lên rõ mồn một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.