ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 539

Ngọc Dung ngây thơ nên dễ tin những lời Trân nói. Không thành thật

yêu nàng sao chàng lại chọn phương cách giải quyết tiến bộ đó?

Nàng vui mừng nắm lấy tay Trân:

- Thật vậy hả anh? Thế mà em tưởng...

Trân nhìn Dung hỏi lại:

- Em tưởng thế nào?

Ngọc Dung cúi đầu đáp nhỏ:

- Em tưởng rằng anh thiếu... thành thật với em!

- Đời nào có chuyện đó.

Trân rất khôn ngoan. Nhìn dáng điệu Ngọc Dung, nghe giọng nói của

nàng, hắn đoán biết có kẻ nói đến "thành tích bất hảo" của mình. Nhưng kẻ
đó là ai? Họ đã nói với Ngọc Dung đến mức độ nào?

Có thể một cô nào đó, ganh ghét với Ngọc Dung rồi thố lộ ra chăng?

Trân nghĩ rất nhanh và thấy cần phải đóng kịch cho thật khéo mới mong
giữ vẹn sự tin tưỏng trong lòng Ngọc Dung. Hắn với tay mở quạt, để có đủ
thời giờ suy nghĩ những gì sắp sửa nói ra.

Ngọc Dung ngồi xuồng chiếc ghế cạnh bàn viết, như chờ đợi những

lời thú nhận của người yêu. Nàng sẵn sàng tha thứ nếu Trân thành thật.
Trân bỗng quay lại nhìn nàng:

- Em có đồng ý nói hết dĩ vãng cho nhau nghe không?

- Dạ, em đồng ý lắm. Em cũng muốn về sau nầy, mình không hiểu lầm

nhau về những chuyện không đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.