ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 552

- Theo ý anh phải từ từ mới được! Hiện giờ, Ngọc Dung đang lầm và

yêu Trân, có la rầy trách mắng, nó cũng không nghe, vì theo ý nó, Trân rất
thành thật trong tình yêu. Nếu ta lấy quyền cha mẹ bắt con tuyệt giao với
Trân thì cũng được vậy, nhưng sợ có nhiều hậu quả không hay. Nó dám
hành động ngông cuồng lắm!

Mộng Ngọc lo ngại nói:

- Mình thấy hại mà không ngăn cản con, sợ quá... trễ tràng chăng?

- Sao lại không ngăn cản? Nhưng phải khéo léo, uyển chuyển trong

vấn đề. Mình phải theo sát tâm tình của con, vạch rõ lần lần bộ mặt đểu giả
của Trân.

- Đành vậy thôi, nhưng lỡ mình hớ hênh... thì sao?

Vũ nghiêm nghị nói:

- Đó là lỗi của mẹ nó!

- Em thấy khó quá hà... Đâu phải mỗi chuyện gì nó cùng kể hết cho

em nghe?

- Tại từ trước tới nay, em bỏ lơi "tâm tình" của con! Vào thời buổi nầy,

muốn dạy dỗ con cái thì đừng nên quá tách rời với nó... Làm thế nào cho
con thấy em là người bạn tâm tình, buồn, vui, giận, ghét gì nó cũng sẽ nói
hết cho em nghe. Em phải đối xử với con như thế, mới có đủ thì giờ khuyên
dạy con chớ!

Mộng Ngọc thở ra:

- Lối dạy con cái của mình mới mẻ quá, không biết có thành công

được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.