ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 672

- Sao anh? Anh không vào trong đó với em ư?

Trân lúng túng không biết tính sao, đành nói:

- Sao lại không? Nhưng anh đang suy nghĩ, không biết bây giờ mình

đi vào đó có lợi không?

- Lợi hại thế nào?

Trân nói tiếp:

- Em biết bác trai mua nhà sách cho Diệp Thúy và giấu hết mọi người.

Nếu bây giờ mình đi vào đó, lỡ gặp bác hoặc Diệp Thúy biết được, nó sẽ
"to nhỏ" với bác dọn đi nơi khác thì sao.

Ngọc Dung cương quyết:

- Không cần... Em chỉ muốn giáp mặt ba em và con bé đó, nói cho đã

nư giận rồi thôi. Họ muốn dọn đi đâu cũng mặc.

- Em tính thế sao phải? Em làm vậy rồi bác trai càng ghét anh hơn và

mối tình cùa chúng ta biết đến bao giờ mới thành tựu được.

Dung lặng thinh một lúc:

- Vậy anh tính sao? Chớ em nóng lòng lắm.

Trân khôn khéo dẫn dắt Ngọc Dung:

- Em hãy ráng bình tĩnh để đối phó trước hoàn cảnh khó khăn nầy.

Theo ý anh thì em nên gặp mặt riêng con bé đó và làm thế nào cho nó đừng
ngờ em là con bác trai. Bao giờ, nó thố lộ tâm tình riêng thì mắng vào mặt
nó, bảo nó đừng bám vào bác trai nữa. Thứ hạng đó, nó ưa kể chuyện riêng
cho thiên hạ nghe lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.