ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 175

ảnh, vì để tìm được cảm giác khác biệt, mọi người bất giác đều tản đi, có
người thậm chí cầm máy ảnh đi ra khỏi nơi cắm trại để tìm được vị trí tốt
hơn.
Bắc Vũ và Trịnh Hiểu Phi vẫn chung một chỗ.
Trịnh Hiểu Phi vừa nhận được sự chỉ bảo của Thẩm Lạc vô cùng hưng
phấn, khoe mấy tấm ảnh: "Đàn chị, xem mấy tấm ảnh này của em được
không?"
Bắc Vũ dịch qua xem, khích lệ cũng được, ánh mắt đột nhiên liếc qua đôi
nam nữ khiêng máy móc trên vai cách đó không xa.
Cô nhìn kĩ. quả nhiên là Thẩm Lạc và cô nàng chân dài, còn Tiểu Phi
Thuyền đang chơi với đội trưởng.
Cô mím môi, quơ lấy giá ba chân: "Chị đi tìm chỗ khác đây."
Trịnh Hiểu Phi: "Chị cẩn thận đấy, đừng đi quá xa nơi cắm trại."
"Biết rồi."
Thẩm Lạc và cô nàng chân dài đi về phía ngọn núi nhỏ đằng sau khu cắm
trại.
Tuy Bắc Vũ không đi lên, nhưng cũng thoáng nhìn qua, quả là nơi thích
hợp ngắm sao, lúc trước hình như cũng có mấy người lên núi.
Cô tự nói với bản thân là đi tìm vị trí tốt chụp sao chứ không phải đi hóng
chuyện của Thẩm Lạc và cô nàng chân dài, lại càng không phải cảm thấy
khó chịu khi hai người họ cô nam quả nữ cùng lên núi.
Bởi vì là công viên, nên đây cũng không được tính là núi thật, đã xây bậc
thang, cho dù là buổi tối đi lên cũng không bất tiện.
Lúc Bắc Vũ đi lên đó đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Lạc và chân dài
kia đâu.
Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong đầu, kí ức mười mấy năm trước
lại ùa về, cô suy nghĩ một chút, quyết định không đi lên nữa.
Đang định quay người lại đột nhiên nghe thấy bên phải cách đó không xa
truyền đến tiếng kì quái.
Là một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi, dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã
từng thấy heo chạy, hơn nữa không lâu trước đó cô cũng đã từng ăn thịt heo
rồi. Cho nên cô biết được nó là tiếng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.