ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 182

"Đàn anh, em thực sự không sao mà."
Thẩm Lạc mặc kệ cô, kéo luôn ống quần cô lên, bắt đầu bôi thuốc.
Bắc Vũ cũng chả có cách nào từ chối.
Cô không phải là người điềm đạm, cũng không thích bày ra bộ dạng yếu
đuối trước mặt đàn ông, chỉ là một vết thương nhỏ thế này mà cũng phải để
cho người ta bôi thuốc hộ thực sự khiến cô mất mặt.
Nhưng mà cô cứ để mặc cho mình hưởng thụ.
Ở trong mắt cô một người đàn ông chỉ vì một vết thương nhỏ mà bôi thuốc
cho phụ nữ, hiển nhiên là cố gắng lấy lòng, hơn nữa không có ý tốt đẹp gì.
Nhưng chuyện này lại do Thẩm Lạc làm, hoàn toàn khiến cô không có cảm
giác đó.
Như thể với anh đó chỉ là một chuyện bình thường.
Động tác của anh vô cùng cẩn thận, dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với vẻ
ngoài lạnh lùng của anh.
Bắc Vũ đột nhiên mơ hồ có cảm giác được người quan tâm.
Cho nên cô không từ chối có lẽ là vì loại quan tâm này hình như khá tốt.
Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Lạc thả ống quần cô xuống, nghiêm túc nói:
"Lúc tắm đừng để đụng vào nước."
Nếu như không phải hiểu rõ thân phận của anh và hoàn cảnh hiện tại, cô sẽ
cho rằng anh là một bác sĩ.
Khoé miệng cô nhếch lên: "Cám ơn anh."
Đúng lúc này bên ngoài lều vang lên giọng nữ: "Bắc Vũ, nghe đội trưởng
nói cô bị thương, có nghiêm trọng không?"
Bắc Vũ trợn trừng mắt, người này là Phạm Lâm vị hôn thể của gã cẩu nam
kia.
Cô đang suy nghĩ xem nên nói chuyện này thế nào cho cô ấy.
Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng: "Đừng xen vào chuyện của
người khác."
Bắc Vũ không hiểu gì, đối diện với đôi mắt của anh trong ánh sáng lờ mờ.
Thẩm Lạc đứng dậy, lại nhấn mạnh: "Đừng xen vào chuyện của người
khác."
Sau đó đi ra khỏi lều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.